Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Khiêm nói xong.

Thư ký muốn nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm.

Lục Khiêm chờ cô ấy tan làm.

Thư ký rời đi, hết người này đến người khác, đèn trong tòa cao ốc dần tắt đi...

Xung quanh yên tĩnh.

Lục Khiêm mang theo hộp cơm được chuẩn bị khéo léo vào văn phòng, cửa nhẹ nhàng mở hờ, cơ thể ông dựa vào ván cửa hồi lâu vẫn chưa động đậy, không phải là cơ thể không thoải mái, mà là tâm trạng uể oải.

Trong đầu đều là hình ảnh Minh Châu và người khác đang ở bên nhau.

Còn có Thước Thước ngồi trong xe, vẻ mặt thất vọng nhìn ông.

Là một người bố, làm sao ông có thể không nhìn ra suy nghĩ của Thước Thước, nhóc ngốc nghếch đang trách ông, nhưng ông cũng muốn bầu bạn với bọn họ mà, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ông không thể nào đón Minh Châu và bọn nhỏ về bên mình.

Ông muốn Minh Châu, nhưng ông không muốn làm Minh Châu cảm thấy không thoải mái.

Một chút thôi cũng không được.

Con của cô, ông sẽ không tranh giành.

Còn về phần tình cảm, Lục Khiêm nghĩ ông sẽ đợi, đợi ngày đó đến.

Nhưng ông không thể biết ngày đó là ngày nào, ông chỉ có thể giữ khoảng cách rồi lặng lẽ nhìn cô, dù cho là phải thấy cô có bạn trai, thấy cô ở chung với người đó.

Không phải là ông không sợ.

Người được nhà họ Hoắc kiểm tra sẽ không tệ.

Tình cảm của phụ nữ đôi khi chỉ là trong lúc bốc đồng xúc động, nói ra câu chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà thành.

Minh Châu...

Lục Khiêm chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống. Trên sô pha có một chiếc quần hoa nhỏ rơi vãi. Quần của Tiểu Lục U.

Lục Khiêm nhặt nó lên, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.

Ông ăn cơm một mình, tự mình từ từ ăn qua bữa, như thể vẫn đang được bọn nhỏ vây quanh rộn ràng vừa rồi.

Ông chưa bao giờ khát khao có một gia đình hơn giờ phút này.

Ông khát khao được con cháu vây quanh, khát khao có thể ôm lấy Tiểu Lục U bằng da bằng thịt, dù cho cô bé chỉ có thể bập bẹ vài tiếng không rõ ràng, cũng sẽ khiến ông cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.

Còn Thước Thước, sẽ ở bên cạnh ông, nhìn em gái mình.

Lục Khiêm khẽ khép mắt lại.

Cửa được đẩy nhẹ ra, thư ký Liễu đến đón ông, thấy cả phòng đều quạnh quẽ vắng lặng, bèn lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Hai đứa nhỏ về rồi sao?"

Lục Khiêm cười nhạt: "Ừm, mẹ dẫn về rồi."

Thư ký Liễu đoán rằng cậu chủ nhà họ Tư cũng vừa đến, hẳn là không vui vẻ gì, vậy nên anh ta cười cười nói: 'Lần tới dẫn hai đứa nhỏ về biệt thự, bà cụ ở nhà sẽ vui lắm đây."

Lục Khiêm ngước mắt: "Cậu đang dỗ tôi đấy à."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement