Tiểu Lục U bị bệnh nên Minh Châu dậy rất sớm.
Cửa mở ra, Lục Khiêm đang đứng đối diện cô.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, vẻ mặt tiều tụy, không quyến rũ xinh đẹp như tối hôm qua, nhưng đối với Lục Khiêm, Minh Châu như vậy càng khiến ông động lòng một cách khó hiểu.
Ông nhìn vào trong phòng, hỏi: "Con thế nào rồi?"
Minh Châu suy nghĩ một lát.
Sau đó cô mới mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên ngoài nhìn: "Đã hạ sốt rồi, ông vào xem đi."
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm nhìn cô chăm chú, sau đó bước vào. Ầm ï cả buổi tối, Tiểu Lục U còn đang say sưa ngủ.
Cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đang nằm nghiêng dưới chăn.
Một lọn tóc xoăn nhỏ màu trà xõa trên gối.
Cực kỳ đáng yêu.
Lục Khiêm đưa tay chạm vào mặt con, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên. Đúng là đã hạ sốt rồi.
Ông thả lỏng người, tự giác nhận ra bản thân không nên ở lại phòng ngủ Minh Châu.
Quả thật ông rất muốn có được Minh Châu, nhưng ông không muốn cô bị người ngoài lên án, cô đang ở bên cậu chủ nhà họ Tư, tương lai nếu có ngày hai người chia tay, thì là vì bọn họ không hợp nhau, chứ không phải bởi vì cô có quan hệ quá mức với chồng trước.
Lục Khiêm miễn cưỡng vuốt ve Tiểu Lục U.
Sau đó ông mới ra ngoài, Minh Châu có hơi bất ngờ.
Lục Khiêm khẽ nói: "Lát nữa cậu chủ nhà họ Tư có thể sẽ tới, anh ở lại không tiện lắm, đi trước đây!"
Ngón tay Minh Châu khẽ siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn ông, như thể đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Lục Khiêm vươn tay.
Ông muốn chạm nhẹ vào tóc cô như trước đây, vừa như người lớn trong nhà lại vừa như người tình của cô.
Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể buông tay.
Khi Lục Khiêm chậm rãi bước xuống lầu, ánh nắng xuyên qua tấm kinh trong suốt trên hành lang, chiếu lên lưng ông một vệt sáng vàng óng, Minh Châu vẫn đứng tại chỗ...
Cô biết ông nghĩ gì.
Ông cũng hiểu tấm lòng của cô.
Rõ ràng hai người đang ở dưới một mái hiên, nhưng không thể nào đến gần nhau.
Rõ ràng nhớ nhung nhiều như vậy, lại phải tự mình chặt đứt, buộc bản thân lựa chọn quên đi.
"Lục Khiêm!" Minh Châu thì thầm nói: "Ông phải sống thật tốt." Thân thể Lục Khiêm hơi cứng lại.
Lát sau ông quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười: "Hành lang lạnh lắm, em mau vào phòng đi!"
Minh Châu bất động đứng đó.
Lục Khiêm dịu dàng mỉm cười, sau đó vẫy tay với cô, cuối cùng biến mất dưới cầu thang.
Tiểu Thước Thước tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!