Tình cảm mấy năm nay của cả hai rất tốt, chỉ có điều tính chiếm hữu của Hoắc Minh quá cao, Ôn Noãn đã hạn chế xã giao rồi, nhưng chỉ cần cô gặp người khác giới... Hoắc Minh đều sẽ ghen tuông rất lâu.
Không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa.
Chuyện riêng của vợ chồng, Ôn Noãn đương nhiên sẽ không về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể.
Nhưng bởi vì tật xấu này của Hoắc Minh, anh bỗng có chút nổi danh trên thương trường, bị người khác lấy ra làm đề tài câu chuyện.
Anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ, còn cực kỳ kiêu ngạo.
Lục Khiêm cúp điện thoại, ông gọi cho Ôn Noãn, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Cậu?” Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì với Hoắc Minh thế?”
Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi đang uống rượu ở quán bar Thanh, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh hỏi cậu à?”
Lục Khiêm không phủ nhận.
Ôn Noãn lại nhẹ giọng bảo: “Không sao đâu, chỉ là việc nhỏ mà thôi, hai ba hôm nữa là bình thường ạ.”
Chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Lục Khiêm cũng không nên xen vào làm gì.
Ôn Noãn cúp điện thoại, Bạch Vi liếc cô: “Sao, đêm nay không về thật à?”
Ôn Noấn ngồi trên ghế cao chân.
Trước mặt cô là tấm kính sát đất trong suốt, bên ngoài là cảnh đêm của hơn nửa thành phố B, ở giữa là tòa cao ốc của tập đoàn Tây Á, ánh đèn ban đêm sáng rực như ngọn lửa.
Hai mắt Ôn Noãn ẩm ướt, cô cười cười: “Không về! Tớ đến khách sạn!”
Bạch Vi nhìn cô, vẻ không tin nổi.
Cô ấy phục Ôn Noãn luôn rồi: “Kệ mấy đứa ở nhà luôn à?”
Ôn Noãn cụp mắt, lắc lắc thân cốc pha lê lấp lánh sặc sỡ, cô im lặng một lát mới nói: “Tớ không về thì anh ấy sẽ về sớm thôi.”
Thật ra mâu thuẫn giữa cô và Hoắc Minh xảy ra trong đêm tiệc tối nhà họ Tư.
Đêm đó, cô gặp lại Cố Hi Quang.
Hoắc Minh lúc đó không nói gì, chỉ lái xe rời đi, nhưng đêm đó khi buổi tiệc vừa kết thúc, anh đến đón rất sớm, ngồi chờ sẵn trước cửa khách sạn từ lâu...
như thể muốn bắt gian.
Cũng may cô đã từ chối khéo đề nghị tiễn cô xuống của Cố Hi Quang, nếu không, không biết tối đó đã xảy ra chuyện gì.
Dù vậy, đêm đó anh vẫn đưa cô về biệt thự nơi họ kết hôn, điên cuồng làm cô cả một buổi tối, mà khi đang nóng bỏng cuồng nhiệt nhất, lời nói của người đàn ông không khỏi bừa bãi ác độc.
Những lời đó, Ôn Noãấn không muốn nhớ lại lần nào nữa.
Chuyện này vốn đã qua rồi, nhưng vừa mới tối hôm qua, Hoắc Minh tan làm sớm, thường thì nếu Ôn Noãn có bữa tiệc xã giao hay cần phải ra ngoài, anh đều luôn đi theo, hoặc cho vệ sĩ đi theo cô.
Nói là vệ sĩ, nhưng thật ra là đang giám sát.
Tình cảm quá mức như thế, Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, đỉnh điểm là khi cô phát hiện điện thoại của mình bị Hoắc Minh nghe lén.
Gô liền thẳng tay vứt điện thoại đi. Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.
Nhưng đó đều là chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Ôn Noãn xấu hổ không dám nói cho ai biết, cho dù người đó có là Bạch Vi đi nữa.
Với kiểu đâm đầu vì yêu như Bạch Vi, chắc chắn sẽ cảm thấy đây gọi là cực kỳ yêu, sẽ cảm thấy hưng phấn không thôi.
Ôn Noãn lại không thấy vậy. Cô yêu Hoắc Minh, cũng biết anh cực kỳ yêu cô, nhưng tình yêu không thể đem ra làm lý do theo dõi điện thoại của cô, không ai thích bị người khác giám sát ca.
Cô chọn cách ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.
Khi xuống lần, cô mặc một chiếc váy dài thắt eo, Hoắc Minh còn ngoáy lại nhìn cô thêm vài lần.
Ôn Noấn không để ý đến anh, gọi bác Triệu chở mình đi.
Vào đến nội thành, cô liền xuống xe bắt taxi, nên Hoắc Minh cũng không biết cô đang ở đâu.
Di động vang lên lần thứ hai, lần này là điện thoại của Hoắc Minh. Ôn Noãn nhận cuộc gọi. Cô dịu dàng nói: “Đúng vậy, em đang ở với Bạch Vil”
Không biết Hoắc Minh nói gì, cô cúp điện thoại, khi di động vang lên lần nữa thì cô bèn thẳng tay tắt đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!