Ông ta không chỉ đùa giỡn cô chủ nhà họ Hoắc, còn có khả năng đã đắc tội với Lục Khiêm, quả nhiên Lục Khiêm giọng nói của Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Bộ phim này, cá nhân tôi đầu tư một trăm phần trăm!”
Tổng Giám đốc Triệu trở nên nóng nảy.
Không phải vì chuyện kiếm tiền mà rõ ràng là ông ta đã đắc tội với ông Lục.
Đối phương là nhân vật tàn nhẫn, ông ta biết.
Tổng Giám đốc Triệu cẩn thận muốn tham gia đầu tư chung, Lục Khiêm cũng suy nghĩ cho tương lai phát triển của Minh Châu, cũng không khiến làm việc quá tuyệt tình, chỉ cười nhẹ: “Tổng Giám đốc Triệu cũng không cần đoạt với tôi! Tổng Giám đốc Triệu có thể quay mấy bộ phim khác, chỗ đạo diễn Vương vẫn còn nhiều kịch bản!”
Đạo diễn Vương phục hồi tinh thần, lập tức nói đúng vậy.
Lúc này Tổng Giám đốc Triệu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng sau lưng ông ta đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Có qua có lại. Lục Khiêm nắm giữ quyền chủ động, thế mà lại trông như chủ nhân thật sự.
Minh Châu nhìn mà tức.
Cô ấy giận dỗi lại uống thêm vài ly, trợ lý của cô không cản được, không khỏi nhìn về phía Lục Khiêm.
Quan hệ của Lục Khiêm và Minh Châu, cô ấy có biết.
Ban đầu Lục Khiêm cũng định ngăn cản nhưng sau đó ông lại chỉ mặc cho cô uống.
Rượu vang đỏ trên bàn không tồi, không quá nồng.
Minh Châu uống được nửa bình, thành công tự chuốc say mình, lúc rời đi, Lục Khiêm đón lấy cô từ trong tay trợ lý.
“Tôi đưa cô ấy trở về!”
Trợ lý do dự một hồi rồi đồng ý.
Lục Khiêm đỡ người ngồi vào trong xe, thư ký Liễu vốn định đi theo nhưng nghĩ lại trong bầu không khí tốt như thế này, anh ta đi theo cũng không thích hợp, đành hỗ trợ đóng cửa xe lại
Lục Khiêm từ từ nâng cửa sổ xe lên.
Ông nhìn chăm chú vào người phụ nữ đã uống say bên cạnh, mái tóc dài màu đen chảy xuống như thác nước, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu, ôm áo khoác vào trong lòng ngực.
Góc nghiêng tinh xảo xinh đẹp.
'Trông trưởng thành nhưng lại có chút hồn nhiên!
Lục Khiêm vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, thực năng.
Minh Châu không thoải mái, cô ấy nói mớ, Lục Khiêm không khỏi nghĩ: Chắc hẳn tâm trạng của cô không tốt nên mới có thể uống nhiều như vậy.
Chia tay với cậu chủ nhà họ Tư.
Cô ấy... Rất đau khổ sao?
Trong lòng ông cũng hơi đau nhưng lại không thể thể hiện, ông vẫn phải chịu đựng bởi vì hiện tại bọn họ chẳng là gì cả. Ngay cả một lần hiếm hoi ở cùng một
chỗ như bây giờ cũng do ông trộm được.
Lục Khiêm châm chước một phen, cuối cùng vẫn quyết định đưa cô tới căn nhà ở đường Quảng Nguyên.
Cô ấy đã say đến mức này, nếu quay lại biệt thự, nhất định Tiểu Thước Thước sẽ đau lòng, bà cụ cũng sẽ lải nhải cả đêm.
Lục Khiêm lại nhịn không được vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nói giọng nhỏ: “Về nhài”
Nửa giờ sau, chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở dưới tòa chung cư.
Xe dừng, Minh Châu xoay trở không thoải mái.
Cô ấy mở mắt ra, ánh mắt mê mang nhìn quanh bốn phía, sau đó hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!