Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Minh Châu ghét kiểu nói chuyện khó nghe này của ông.

Hai người ở chung với nhau, khi thì ngọt ngào, khi thì có chút ngại ngùng. Lúc sắp ngủ.

Bà cụ đánh tiếng để hai đứa nhỏ ngủ với bà.

Minh Châu cảm thấy không ổn.

Nhưng Tiểu Lục Thước đã bế em gái nhanh chóng chạy trốn.

Bà cụ đi từ từ theo sau

Lục Khiêm đưa Minh Châu tới phòng ngủ của ông, nói là phòng ngủ của ông nhưng thật ra bọn họ cũng đã có một thời gian ở cùng nhau trong này.

Tất cả vẫn như cũ. Lục Khiêm cũng không vội vàng.

'Thậm chí ông còn đi tới phòng sách xử lý công việc, nhiều ít cũng khiến Minh Châu thả lỏng tự do hơn.

Chờ đến lúc bận việc xong, quay trở về phòng ngủ. Minh Châu ngồi ngây người ở trên sô pha bên cửa sổ. Vẫn mặc bộ quần áo đó, chưa tắm rửa, cũng chưa tháo trang sức.

Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Có phải không được thoải mái không”

Minh Châu do dự một hồi rồi vẫn nói. “Có hơi ngại ngùng! Cứ cảm thấy không được thoải mái giống như trước đây.”

Thật ra lúc cô làm hòa với ông, hai người đã cùng chung chăn gối trong căn phòng ở đường Quảng Nguyên.

Chuyện thân mật ấy cũng đã làm.

Thế nhưng ở đây cô lại có cảm giác như mình là khách.

Thật sự không thể thoải mái.

Lục Khiêm có thể thấu hiểu, ông ngồi ở bên cạnh cô, để cô tựa vào mình.

Nghĩ ngợi một phen.

Ông từ từ mở miệng: “Là do anh suy xét không chu toàn! Lần tới sẽ đưa em về đây vào buổi sáng, buổi tối chở em! Nếu phải qua đêm, chúng ta cũng ở bên đường Quảng Nguyên! Minh Châu, em muốn từ từ, anh sẽ phối hợp với em vô điều kiện. Nhưng đêm nay đã quá muộn, tạm chấp nhận một đêm! Anh sẽ không chạm vào em."

Tuy rằng Minh Châu không được tự nhiên nhưng cũng không đến mức đó.

Hơn nữa còn có cả hai đứa con nữa.

Bọn họ nói xong, ông để cô đi tắm rửa, còn chọn một chiếc áo ngủ rất kín đáo cho cô.

Minh Châu tắm xong, quay trở lại phòng ngủ. Lục Khiêm lại tìm thêm một chiếc chăn mỏng, một người một cái. Cô nhìn ông khom lưng bận bịu.

Lúc này gần như đã không còn tìm thấy được sự khí phái của Ngài Lục năm đó ở trên người ông mà chỉ là một người đàn ông bình thường

Cô không khỏi bước tới ôm lấy ông từ sau lưng.

Lục Khiêm vỗ nhẹ tay cô: “Vừa rồi còn nói không được thoải mái, lúc này lại dán tới đây! Tính tình như con nít!”

Ông giả bộ định rút chăn ra. Minh Châu vội vàng nói: “Đừng! Như vậy cũng được!” Lục Khiêm cười.

Minh Châu dán mặt vào sát lưng ông, lẩm bẩm: “Em chỉ muốn anh để em làm việc đó khi em muốn, được không?”

Lục Khiêm vẫn cười nhẹ: “Không để em làm thì để ai làm?” Ông cầm lấy khăn lông trong tay cô, lau tóc thay cô. Minh Châu có mái tóc vừa dài vừa dày, đã thế lại thích gội đầu mỗi đêm.

Sáng nào Lục Khiêm cũng phải lau tóc cho cô, chính vào những lúc dịu dàng như thế lại vô cùng động lòng người

Cô từ từ thả lỏng, gác đầu ở ông trên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy hông ông: “Bố em nói gì với anh vậy?”

Lục Khiêm không dừng tay.

“Ông ấy nói, ngày nào em cũng cãi lại ông ấy, một hai đòi quay lại với anh.” Minh Châu nâng đầu lên: “Làm gì có!”

Lục Khiêm nhìn cô.

Cô lại đặt đầu xuống, đổi lại khiến ông kêu lên một tiếng.

Cô nhìn, lén lút dịch sang chỗ khác, thì thâm: “Không phải em cố ý.”

Lục Khiêm vỗ mặt cô: “Đây là tài sản cá nhân của em đấy, làm hư là không còn nữa đâu.”

Ông nói lời này khiến Minh Châu có hơi ghen.

Gô hỏi lại ông: “Anh xác định anh không phải tài sản công chứ?”

Lục Khiêm thả khăn lông ra, lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, sau đó nhéo cô mặt hỏi: “Còn ghen hả! Đã biến thành tài sản tư nhân của em được bảy tám năm rồi!"

Minh Châu chẹp miệng, muốn cười mà ngượng.

Trong lòng Lục Khiêm có chuyện muốn làm nhưng cuối cùng vẫn chỉ niết mặt cô: “Anh đi tắm! Đừng tắt đèn chơi di động!”

Cô ồ một tiếng.

Lục Khiêm đứng dậy, vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ vừa đi vào trong phòng tắm Minh Châu bò lên trên giường lớn.

Gô lăn hai vòng, lại cảm thấy không ổn, lại dựa vào đầu giường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement