Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Khiêm nhìn người đàn bà nhiều chuyện đó, nhíu mày.

Người phụ nữ đó nhìn Lục Khiêm, có chút sợ hãi, bà ta nhìn ra được người đàn ông trước mặt có thân phận không thấp.

Nhưng bà ta phải gan dạ.

Miệng của ai lớn, đè được uy phong thì người đó thắng.

Vì thế bà ta tiếp tục gào mồm lên nói: "Ôi, kiếm trợ thủ đến sao! Đây là không phải chuyện người nhiều thì có thể làm được, tôi còn nói cho mấy người biết một trăm nghìn, thêm một xu cũng không được! Đẩy nó thì làm sao chứ, một đứa có cha sinh không có sẽ dạy, đẩy hai cái cũng không chết được.

Thư ký Liễu đi lên muốn đánh người.

Vợ của anh ta ngăn lại.

Thư ký Liễu gấp gáp: "Là lúc nào rồi còn nói đạo lý quân tử gì nữa."

Không ngờ đến vợ của anh ta lên trước, bốp hai tiếng tát lên mặt của người đàn bà đó.

Cô ấy dùng sức rất mạnh. Đột nhiên mặt của người phụ nữ đó đỏ lên, rất là đặc sắc.

Người phụ nữ lập tức gào lên: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Còn có thiên lý không?”

Lục Khiêm trầm giọng nói: “Đánh cô thì làm sao?”

Ông đi lên một bước.

Người đàn bà chua ngoa đó không khỏi lùi về sau vài bước, cho đến khi cơ thể mập mạp đụng vào tường, bà ta giả vờ dữ tợn nhìn Lục Khiêm: “Người có tiền thì được đánh người sao! Tôi nói sai sao? Nó không phải chính là tạp chủng sao?”

Lục Khiêm từng bước đến gần.

Người phụ nữ đó nuốt nước bọt, vậy mà chồng của bà ta không dám tiến lên kéo.

Giọng nói của Lục Khiêm đè rất thấp: “Tôi nói cho cô biết con bé không phải tạp chủng, bố của cô bé là sinh viên đại học Newton, cậu ấy là thanh niên tuấn tú hiếm có, cậu ấy là liệt sĩ vì sự nghiệp hàng không mà chết thảm, một đứa trẻ như vậy con bé nên được chăm sóc, mà không phải bị người khác gọi là tạp chủng.”

Lục Khiêm hơi nghẹn.

Nói xong thì giơ tay tát người phụ nữ một cái.

Ông chưa từng đánh phụ nữ nhưng hôm nay phá lệ.

Đúng Lục Huân là Lam Tử Mi lén lút sinh ra, là cô ta tính kế Lục Quân.

Nhưng Lục Huân vô tội.

Trên người cô bé chảy dòng máu của Lục Quân, mới tám tuổi đã có thiên phú kinh người giống như Lục Quân.

Lục Khiêm nói xong cũng đánh xong.

Người phụ nữ một lúc lâu còn chưa hoàn hồn, đợi bà ta tỉnh lại thì không còn sự hung dữ ban đầu.

Bà ta che mặt khóc.

Người đàn ông ở bên cạnh bà ta tức giận nói: “Còn có mặt mũi khóc, còn không dẫn súc sinh ở nhà đến xin lỗi con gái người ta! Lỡ như chân té bị thành bệnh gì đó thì cô kêu con trai cô cưới người ta về đi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement