Ông vừa muốn nói chuyện, Lục Thước đã mở miệng trước: “Con đã làm sai! Con bằng lòng chịu phạt! Nhưng con không hối hận!”
Lời này khiến Lục Khiêm giận đến mức trái tim run lên. Mẹ nó.
Mấy năm trước, theo tính khí của ông, dù thế nào thì ông cũng phải đánh thằng bé này một trận.
Nhưng giờ ông không đủ sức nữa!
Lúc này bà cụ hơi run run chạy tới, nhìn thấy cháu trai yêu quý đang quỳ thì đau lòng tiến lại kéo cậu bé lên, nhưng Lục Thước bướng bỉnh hiếm thấy, dù chết cũng không chịu đứng lên.
Trong lòng cậu bé mơ hồ nhớ ra. Khi cậu bé xé quyển tập vẽ, con bé Manh Manh kia đang rưng rưng nước mắt.
Hình như còn khó nữa. Con bé đó khóc rồi, cậu quỳ một tí thì đã là gì đâu?
Bà cụ không kéo cậu bé đứng lên được nên quay sang mắng Lục khiêm: “A! Nó làm chuyện hại đời hại người gì mà mày hành hạ nó thế hả? Nếu như theo tiêu chuẩn của mày, gây họa là nên đi chết hả? Nhiều năm qua, mẹ và Minh Châu luôn chịu nhiều khổ sở vì cái số đào hoa của mày, mày thương con người ta mà không xót con mình à? Hay là mày cảm thấy Lục Thước và Lục U không xứng làm con của nhân vật lớn như mày? Thế giờ tao mang cháu tao đi, không cản trở mày nữa! Nhưng mà Lục Khiêm, tao nói cho mày biết, bây giờ mày chẳng là gì cả đâu, Đại Thanh đã mất lâu rồi, mày còn tưởng đám người bảo vệ chút hào quang le lói kia nể mặt mày à! Tao nhổ vào, mẹ mày đây mới là người đầu tiên lo cho mày đó!”
Lục Khiêm cười khổ: “Mẹ à, con không có ý đó!”
“Thế mày có ý gì?”
“Cả nhà vất vả lắm mới đoàn viên được! Cũng là do cha mẹ người ta thấu tình đạt lí mới để con gái người ta về với mày, mày làm chồng, làm cha thế nào hả? Phải, bên đó cần mày, nhưng bên này không cần à? Minh Châu hiểu chuyện không có nghĩa là mày có thể coi thường con bé, không coi trọng con bé!”
Nói xong một đoạn dài, bà cụ cười nhạt.
“Lục Khiêm, tao thấy mày còn phải độc thân dài dài!”
Lục Khiêm lại càng cười khổ.
Bà cụ mắng xong, lòng cũng thoải mái hơn.
Bà cảm thấy chắc chắn Lục Thước trong lòng mình cũng thoải mái rồi. Bà lấy một cái ghế, ngồi xuống cạnh cháu trai, vừa quạt gió cho cậu bé vừa nói: “Mày làm ra chuyện này, đừng có mà trách con mày làm liều!”
Nói xong, bà lại lau mồ hôi cho Lục Thước: “Cháu muốn quỳ, bà nội ở đây với cháu.”
Lục Khiêm phục bà cụ luôn.
Rõ ràng trong lòng bà cũng không đồng ý với hành động của Lục Thước, cũng cho rằng cậu bé làm sai, nhưng bà vẫn chửi mình trước. Nhìn đi, thằng nhóc kia nhượng bố rồi đó!
Tát cho một cái lại cho một quả táo, làm trôi chảy quá.
Nhưng cái tát đó là cho ông!
Lục Khiêm không làm gì được.
Ông ôm lấy Lục U, cố ý nói mát: “Nghe nói nhiều thế, bảo bối nhà chúng ta đã mật rồi! Bố pha sữa cho Lục U nhé!”
Bà cụ cản ông: “Trời đang nóng, cho uống sữa tươi đừng làm nóng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!