Tiểu Lục Thước lấy khăn lông từ phòng tắm đi ra, cậu bé cũng không nói, chỉ cố gắng lau người cho Lục Khiêm.
Động tác ấy gần như là cố chấp, khiến người ta đau lòng. Cô gọi một tiếng Thước Thước.
Cậu nhóc rơi nước mắt, nhưng cậu cũng không khóc thành tiếng, cậu bé nhìn Lục Khiêm khẽ hỏi: “Ông cậu sẽ không chết chứ?”
“Không đâu!” Minh Châu nghẹn ngào.
Xe cứu thương đến rất nhanh.
Minh Châu không cho Thước Thước đi theo, bảo bảo mẫu ở lại chăm sóc cho bọn trẻ.
Đến bệnh viện, thư ký Liễu đã đợi ở đó, bác sĩ cũng đã đến. Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt, nằm trên giường cấp cứu. Người đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bác sĩ chữa trị của ông nghe tim phổi, nhíu mày: “Thân thể như vậy, lẽ ra phải cẩn thận, người là cứu được một lần từ quỷ môn quan ra đấy.”
Thư ký Liễu gấp gáp chà tay.
Lúc Lục Khiêm làm kiểm tra, thư ký Liễu hỏi tình hình, Minh Châu ngồi trên ghế dài đờ đẫn nhìn đèn chân không, khẽ nói: “Thước Thước bị bệnh, ông ấy đội mưa đi đến.”
Lúc nãy xuống lầu, cô mới phát hiện ra xe của Lục Khiêm.
Phía sau xe bị đập trúng một lỗ lớn.
Cô rất khó mà tưởng tượng nổi, anh làm sao đến chung cư nhà cô trong cơn mưa bão như vậy, trên đường đã xảy ra chuyện gì! Ông là người cẩn trọng như vậy, nhưng lại cố chấp đi qua.”
Ông quan tâm Thước Thước.
Bởi vì Thước Thước cảm thấy ông không yêu thương Thước Thước, ông muốn chứng minh.
Cho dù là giày vò bản thân thành ra như vậy!
Minh Châu khế ngẩng đầu, trong lòng khó chịu, cô bỗng nhớ đến lời của Lục Khiêm: “Minh Châu, anh không còn trẻ nữa, anh không còn trẻ nữa... Anh sợ không kịp!”
Lúc cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt đã chảy ra.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Chú Liễu, chú cũng cảm thấy tôi không đối xử tốt với ông ấy saol”
Thư ký Liễu ngây người.
Sau đó anh ta khẽ thở dài: “Không thể nói không tốt! Minh Châu, những chuyện xảy ra giữa hai người, nếu là cô gái khác, e là sớm đã không thể chấp nhận được ông ấy rồi, nhưng đồng thời, nếu là cô gái khác, ông Lục cũng sẽ không thể không buông bỏ được như vậy!”