Nhưng Minh Châu rất đàng hoàng đứng đắn.
Vào đến trong sảnh của tiệm cà phê ở dưới lầu, hai cô gái lần lượt gọi cà phê đá, ngón tay dài mảnh của Minh Châu ôm lấy thành ly một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Chị Hồ, tôi phải nói một câu xin lỗi với chị về chuyện lần trước."
Cô Hồ cực kỳ ngạc nhiên.
Cô ta ngầm hớp một ngụm cà phê: "Cô đừng nói vậy, là tôi không chừng mực.
Minh Châu đắn đo một lúc rồi nói: 'Cho dù tôi không tin anh ấy, thì tôi cũng nên tin chị, chị là người có quan hệ thân thiết với chị dâu của tôi, nếu như chị có ý đồ riêng thì chị dâu cũng sẽ không qua lại với chị, vì vậy tôi nói là do lần trước tôi nghĩ nhiều, tôi làm ầm lên với Lục Khiêm, lại không cẩn thận bác bỏ đi thể diện của chị, thế nên tôi thực sự xin lỗi."
Cô Hồ là một người tinh tế.
Cô ta buộc tóc lại và cũng rất lịch sự: "Cô cũng giống như em gái tôi, đừng nói lời xa lạ như thế.”
Minh Châu mỉm cười. Cuộc nói chuyện dừng lại tại đây.
Cô Hồ quan sát người trước mặt, chỉ cảm thấy Minh Châu không còn giống như lúc trước nữa, chín chắn và thận trọng hơn nhiều.
Minh Châu cúi đầu cười nhẹ.
Cô chậm rãi nhưng sâu thẳm nói: “Thật ra đến bây giờ tôi còn nhớ một chuyện, vào một tối đêm đó, là chị đã cho tôi quá giang đến sân bay, chị Hồ, chị là một người tốt.”
Nói đến đây cô Hồ cũng không giấu nữa.
Cô ta ngẩng đầu lên khẽ thở dài: "Minh Châu, là cô không biết năm đó Lục Khiêm đã rầm rộ như thế nào."
"Phụ nữ muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu này đến đầu kia của thành phố B, đều là những người phụ nữ có thể diện."
"Anh ấy lúc trẻ đẹp trai nho nhã, lại có địa vị cao."
"Người lại khôn ngoan biết điều."
Đột nhiên cô Hồ bật cười: "Chắc chắn bây giờ không như năm nay, suy cho cùng thì đàn ông có chủ và đàn ông độc thân không giống nhau. Minh Châu... là cô đã thay đổi anh ấy, tôi tin rằng lúc bắt đầu anh ấy cũng không nghiêm túc đối đãi cô, nhưng duyên phận chính là như vậy, lúc trước anh ấy không ổn định, chỉ có điều không gặp được người đó, sau đó anh ấy đã tìm được cô.”
Nói ra một tràng như thế, cô Hồ mới thực sự nhẹ nhõm.
Cô ta lại cười nhẹ: "Thừa nhận bản thân thất bại, quả thật cảm thấy rất tuyệt."
Minh Châu khá xúc động.
Cô thật tâm thật ý nói: “Chị Hồ, tôi không bằng chị."
Cô Hồ vỗ vào tay cô: "Nhưng anh ấy yêu cô."
Minh Châu và cô Hồ quay lại phòng bệnh. Bầu không khí có vẻ rất tốt.
Ông Dịch và thêm mấy người nữa đang bế Tiểu Lục U, trên cổ cô nhóc có móc thêm mấy thứ bằng vàng, rất thô.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!