Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ngày hôm sau, Hoắc Minh đến công ty của Lục Khiêm một chuyến.

Ký hợp đồng bất bình đẳng.

Ký hợp đồng xong, thư kí Liễu vừa hộc máu, vừa báo cáo cho Lục Khiêm. Lục Khiêm cũng không phải quá đau lòng.

Những thứ ngoài thân như tiền bạc, thật ra ở trong tay Minh hay trong tay ông ấy thì cũng không có gì khác nhau lắm.

Nhưng dù sao đàn ông cũng hiếu thắng sốt ruột.

Hoắc Minh chỉ dùng vài bữa cơm đã cạy đi mấy trăm triệu của ông, dù nghĩ như thế nào đi nữa cũng đều phải hộc máu.

Lục Khiêm héo vài ngày.

Minh Châu lại đây, ông ngẫu nhiên sẽ nhìn cô bằng ánh mắt có hơi không thích hợp, Minh Châu duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Tôi làm sao à?”

Lục Khiêm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ký ức khi còn nhỏ của em có hoàn chỉnh không?”

Minh Châu cảm thấy ông rất nhàm chán. Cô cúi đầu xem kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Vô cùng hoàn chỉnh.”

Lục Khiêm sờ sờ cằm: “Vậy thì sao chỉ số thông minh lại chênh lệch nhiều như vậy nhỉ, không quá hợp lý mài!”

Minh Châu cũng không ngốc.

Cô liên tưởng đến lời tối hôm qua chị dâu nói, lập tức đã hiểu ra.

Lục Khiêm đang ghét bỏ cô!

Cô khép kịch bản lại, tặng ông một nụ cười ngoài cười mà trong không cười: “Xem ra bệnh của chú đã tốt rồi nhỉ! Được thôi, vừa lúc đoàn phim bên kia cũng mời tôi đi đóng phim, tôi thu dọn một chút, buổi chiều sẽ xuất phát.”

Minh Châu nói đi là đi, không giống nói giỡn.

Ngón tay cô nắm nắm cửa.

Một bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, cô cảm giác được phía sau có thêm một cơ thể đang dán ở sau lưng cô.

Lục Khiêm khẽ ấn khóa cửa. Răng rắc một tiếng, cửa phòng bệnh bị khóa lại. Trong phòng bệnh VỊP to như vậy, im lặng, chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Thật lâu sau Minh Châu nhẹ giọng nói: 'Lục Khiêm ngươi buông ta ra! Chuyện giữa chúng ta đã sớm giải quyết trong lần ngủ chung lúc trước rồi!”

Lục Khiêm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt vòng eo cô, dán sau tai cô nhẹ lẩm bẩm: “Làm sao mà em biết được?”

Minh Châu có chút xấu hổ buồn bực.

Ông ấy dán cô như vậy, nghĩ thôi cũng biết ông ấy muốn làm gì rồi!

Lục Khiêm hôn nhẹ nhàng sau tai cô một hồi, dịu dàng nói: "Ở bên anh! Anh xuất viện cùng em đi thành phố W được không, chờ em quay xong chúng ta sẽ quay lại.”

Ông ấy hạ mình khiêm tốn như vậy.

Nếu nói Minh Châu không hề động lòng một chút nào là giả!

Nhưng cô cũng không muốn bị ông thao túng, tuy đã đánh mất ý nghĩ đi thành phố W, nhưng đêm nay cô không muốn ở tại nơi này, không khí quá ái muội, Lục Khiêm còn đang bị bệnh, thật sự không thể làm bậy.

Vì thế cô chỉ ở lại trong chốc lát rồi trở về chung cư của mình.

Bọn nhỏ ở nhà chính nhà họ Hoắc.

Hiếm khi Minh Châu có được thời gian của riêng mình, cô muốn thả lỏng bản thân một chút.

Cô đặt cơm Tây, lại khui một chai rượu vang đỏ.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement