Ông sợ cô không vui bèn nói thêm: “Chỉ đi có một hôm thôi! Mấy ngày sau anh đều sẽ dành thời gian cho em và mấy đứa!”
Minh Châu cố ý nói: “Ôi, hóa ra nói nhớ em chỉ là giả mà thôi.” Lục Khiêm cài lại thắt lưng.
Ông xoay người, ấn vật nhỏ đang cố ý lộn xộn kia nằm lại ngay ngắn trên chiếc gối trắng tỉnh.
Cô vẫn chưa chịu động đậy gì. Ông liền hôn cô, đút đồ vật kia cho cô ăn, bắt cô chơi đùa với chúng.
Nụ hôn vừa nhanh vừa gấp gáp, có hơi thô bạo nhưng cảm giác lại vừa đủ, Minh Châu đỏ mặt đẩy nhẹ vai ông: “Chú Liễu còn ở bên ngoài đấy!”
Lục Khiêm cười cười, lại hôn lên cổ của cô một lần nữa.
Sau đó ông mới ra mở cửa, thấp giọng nói chuyện với thư ký Liễu ở phòng khách.
Đến mười giờ sáng Minh Châu phải đến phim trường, nhưng cô ỳ mãi không chịu nổi.
Một lát sau, Lục Khiêm và thư ký Liễu sang phòng bên cạnh.
Đến khi ông về lại, trên tay đã có bữa sáng và loại thuốc đắng như tối hôm qua, Minh Châu không chịu uống, nói cô chưa đánh răng.
“Uống xong rồi đánh răng.” Cô nhăn nhó không chịu.
Lục Khiêm đặt chén thuốc lên tủ đầu giường, ôm cả người cô dậy, sau đó vuốt mái tóc đen dài của cô sang một bên.
Dịu dàng hôn cô.
Sau khi hôn hết từ trên xuống dưới, ông mới nhẹ giọng thì thâm: “Anh đánh răng cho em nhé.”
Minh Châu thấy ông quả thật quá giỏi trong việc dỗ người khác.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ có lẽ ông học những chiêu này từ những người phụ nữ trước, bắt đầu hơi cảm thấy ghen ghen, nhưng không nói ra mà chỉ cắn nhẹ một cái lên cổ ông.
Xem như trút giận.
Lục Khiêm lại qua xem bọn nhỏ, dặn dò dì giúp việc mấy chuyện rồi mới rời đi.
Minh Châu sợ ông quá phiền nên không cho ông ở lại.
Đến khi ông đi rồi, cô mới nhận ra xung quanh quạnh quế trống rỗng đến mức nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu úp vào chiếc gối trắng, cô selfie một tấm rồi gửi cho Lục Khiêm: “Chú Lục, em nhớ chú!”
Bên kia, Lục Khiêm vừa ngồi vào xe.
Liền nhận được tin nhắn Zalo của Minh Châu.
Ông nhìn kỹ một lúc lâu, cười cười rồi cất điện thoại đi.
Thư ký Liễu liếc qua nhưng không thấy gì, chỉ nói: “Chắc chắn là tin nhắn của Minh Châu, ngài không nỡ để người khác thấy.”
Lục Khiêm dựa vào ghế sau, bình tĩnh thản nhiên. Thư ký Liễu thần bí cười cười: “Lần trước hòa hợp không?”
Lục Khiêm liếc anh ta một cái, chậm chạp đáp: “Minh Châu không cho tôi nói với người khác.
Thư ký Liễu bật cười haha.
Còn “Minh Châu không cho nói” cơ đấy, phát cơm chó đến mức đấy à!
Chín giờ rưỡi Minh Châu mới rời giường, thu xếp đơn giản rồi đến trường quay.
Vừa mới đến đó, trợ lý nhỏ của cô đã thì thầm.
“Khúc Ninh kia quá kiêu ngạo rồi! Hôm nay cô ta có mấy cảnh quay, còn có một cảnh đối diễn với chị, vậy mà cô ta lại xin nghỉ, mới hai ngày trước đã xin một lần rồi! Có phải bà dì đến đâu mà cứ xin nghỉ lung tung như thế.”
Minh Châu nhíu mày.
Khúc Ninh xin nghỉ?
Cô ta xin nghỉ phép ngay khi Lục Khiêm đến thành phố Châu, trùng hợp vậy sao?
Cô hơi suy nghĩ nhưng vẫn không gửi tin nhắn cho Lục Khiêm, cô tin tưởng Lục Khiêm trong chuyện với Khúc Ninh này, dù sao ông sẽ không hạ thấp bản thân đến vậy.
Có điều Minh Châu lại nghĩ theo hướng khác, nếu Khúc Ninh thật sự chạy đến thành phố Châu.
Vậy thì cô sẽ không ở lại đoàn phim này nữa.
Giành được giải thưởng hay trở thành ngôi sao gì đó, làm sao quan trọng bằng Lục Khiêm được.
Cô sẽ không để những người khiến cô chán ghét bên cạnh mình nữa. Minh Châu nghĩ xong xuôi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chạng vạng tối, dự báo thời tiết dự đoán sẽ có bão cấp 10 sắp đổ bộ vào các thành phố lân cận.
Minh Châu lo lắng Lục Khiêm đi đi vê về không an toàn.
Cô chủ động gọi cho ông: “Gió lớn lắm, đi đường không an toàn, Lục Khiêm, mai anh hãng về.”
Lục Khiêm cũng sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình.
Ông mới về từ địa điểm thi công của dự án, thư ký Liễu đã thuê hai phòng.
Lục Khiêm đứng bên cửa sổ nhìn gió to mưa lớn bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Ừm! Em cũng chú ý an toàn nhé, buổi tối nhớ qua xem Thước Thước và Tiểu Lục U, Tiểu Lục U hay thích đá chăn lắm.”