Cô ngẩng đầu lên như muốn nói điều gì, nhưng Lục Khiêm ngăn cô lại, ông chạm trán mình vào trán cô: "Có một số việc đàn ông nên làm!"
“Chuyện gì?” Giọng cô run run.
Lục Khiêm cười nhẹ, nhéo mũi cô một cái.
Miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo!
Rõ ràng là cô biết nó có nghĩa là gì.
Có thể là nỗi sợ hãi kéo dài sau thảm họa, hoặc có thể ông mệt mỏi cả đêm nhưng vẫn đợi cô, cho đến khi cô thực sự đến ông mới thả lỏng, ông dựa vào cô mà ngủ thiếp đi.
Mặt ông áp vào cái bụng mềm mại của cô, ngủ rất sâu.
Minh Châu không hề động đậy.
Cô dựa vào giường để người đàn ông dựa vào mình, lúc này cô cảm thấy mình thực sự đã có được ông, bởi vì người đàn ông này đã cũng gạt bỏ mọi thứ, an ổn ở bên cạnh cô.
Tay cô miêu tả ngũ quan đẹp đẽ của ông.
Ở tuổi này vẫn đẹp trai như vậy, bảo sao người khác nhớ thương.
Cô nghĩ, nếu ông bụng phệ, da dẻ chảy xệ, một cô gái như Khúc Ninh nhất định sẽ không lấy ông làm lựa chọn đầu tiên!
Minh Châu cắn ông một miếng.
Đúng lúc, thư kí Liễu cùng hai đứa con quay lại, vừa mở mở cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Thư ký Liễu mặt dày, mặt mày hớn hở. Tiểu Lục Thước mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại vui mừng.
Minh Châu có chút xấu hổ, cô nhẹ nhàng đặt Lục Khiêm xuống, sau đó bế Tiểu Lục U nhét vào trong chăn.
Tiểu Lục U rất thích ngủ. Cô bé ôm lấy bố, khế thở dài rồi ngoan ngoãn ở bên ông. Thư ký Liễu ra hiệu cho Minh Châu ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi ra ngoài, Minh Châu nhẹ giọng nói: "Thư ký Liễu, giao Khúc Ninh cho tôi xử lý."
Thư ký Liễu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Anh ta thì thầm: "Ngài Lục biết ý nghĩ này của cô, ngài ấy nói không muốn tay cô dính vào mấy chuyện bẩn thỉu này!"
Anh ta cân nhắc kỹ càng rồi nói: "Việc này để ngài Lục xử lý đi!"
Minh Châu không cậy mạnh, cô gật đầu.
Thư ký Liễu sắc mặt hơi tối sâm, nói: “Chúng ta không so đo với cô ta chuyện lúc trước, cô ta không những vô ơn mà còn làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Vậy thì chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất, chính là đuổi cùng giết tận, không cho. cô ta cơ hội gây nên sóng gió gì nữa."
Minh Châu nhìn chằm chằm vào anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô thấy thư ký Liễu có biểu cảm như vậy.
Tàn nhãn và u ám.
Cuối cùng cô cũng hiểu được một chút về những sóng gió mà Lục Khiêm đã trải qua trong quá khứ.
Sắc mặt thư kí Liễu nhanh chóng thay đổi, chẳng mấy chốc trời đã vui vẻ trở lại, anh ta kể cho Minh Châu nghe về cuộc sống thường ngày của mình: “Chúng ta phải làm rõ tình hình ở thành phố B. Trong nhà có gián điệp, ý của ngài Lục là muốn giấu giếm bà cụ Lục, cô ta là người bên cạnh bà cụ, đã ở bên bà cụ mấy chục năm, nói ra sợ làm bà cụ đau lòng!”
Minh Châu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!