Ông nhìn xung quanh một chút, có mấy người giúp việc đang xem chuyện vui, ông nhẹ nhàng phất tay để bọn họ xuống dưới.
Bà cụ biết rõ sắp có một tràng văn dài rồi.
Lục Khiêm quay đầu, Minh Châu và hai đứa trẻ đang đứng cạnh xe.
Ông nói với cô: “Trong nhà có chuyện phải giải quyết, em đưa hai đứa bé đi tránh một lúc đi.”
Ông muốn giữ mặt mũi cho bà cụ.
Dù sao người đó cũng là người bà cụ đã dùng quen, bà cụ đưa từ nhà mẹ đẻ sang.
Nhưng bà cụ không đồng ý.
Bà trầm giọng nói: “Minh Châu là vợ tương lai của con, sau này mọi việc trong nhà đều do con bé làm chủ, bây giờ con để con bé tránh mặt là sao đây!”
Lục Khiêm rất bất đắc dĩ.
Bà cụ cực kỳ tinh tường, bà đá thư ký Liễu một cái: “Còn không đưa người đến ư, muốn nhốt đến khi nào?”
Đùi thư ký Liễu đau nhức.
Anh ta nhe răng nhếch miệng cười: “Bà cụ, bác thông minh thật đấy! Bây giờ cháu sẽ đưa người đến.”
Quả nhiên, một lát sau một người giúp việc già được dẫn ra từ trong nhà.
Đã bị nhốt nhiều ngày, thư ký Liễu cũng là người thô lỗ nên sắc mặt bà ta rất khó coi.
Người giúp việc này không dám nhìn bà cụ, liên tục né tránh ánh mắt.
Lục Khiêm để bà Liễu dẫn hai đứa bé đi, vì chuyện sắp tới thật sự không chịu nổi.
Chờ không gian đã khá yên ắng, Lục Khiêm mới thấp giọng nói với bà cụ chuyện ở thành phố Châu, cũng kể chuyện người giúp việc bị Khúc Ninh mua chuộc để đổi đồ ăn bà cụ làm mỗi ngày.
Bà cụ nghe xong thì suýt ngất xỉu.
Bà chỉ tay vào người đã theo mình suốt mấy chục năm, vừa đau lòng vừa nhức óc: “Bà thật là hồ đồ!”
Người giúp việc quỳ dưới đất, chảy nước mắt xin tha.
Bà ta cầu xin: “Mỗi ngày tôi chỉ đổi một món thôi, cô gái kia nhìn cũng là người đứng đắn, lại còn thích ông chủ, sẽ không làm chuyện gì kì lạ! Tôi cũng không ngờ cô ta sẽ cho ông chủ thứ đồ này...”
Giọng nói của bà ta càng lúc càng nhỏ.
Sau cùng, bà ta xấu hổ khóc lên.
Bà cụ cầm gậy chỉ vào bà ta, mặt cũng đầy nước mắt: “Bà không thể so với những người khác được! Bà là người hiểu rõ nhất sự khổ sở của tôi khi sinh Lục Khiêm và Tiểu Noãn! Tiểu Noãn mất sớm, đứa còn lại cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh! Nó không chỉ đơn giản là con trai duy nhất của nhà họ Lục tôi, nó còn là chồng của Minh Châu, còn là bố của hai đứa trẻ, bà lại vì mấy đồng tiền mà muốn hại chết nó, tôi phải ăn nói với nhà họ Hoắc như thế nào, nói chuyện với hai đứa cháu ngoan của tôi ra sao đất? Bà muốn Minh Châu phải ở góa hay sao?”
Người kia quỳ rạp trên đất khóc thảm thiết.
Môi Minh Châu giật nhẹ, Lục Khiêm nhẹ nhàng giữ chặt cô.
Bà cụ lau nước mắt, bà ngửa đầu ra sau, đưa ra quyết định: “Chắc hai ngày qua bà đã phải chịu khổ nhiều rồi! Từ nay trở đi bà không được ở lại làm việc ở nhà họ Lục nữa, chủ tớ chúng ta cũng coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, bà ra ngoài làm việc cũng đừng có nhắc gì đến nhà họ Lục, thím Anh, bà cũng biểu tính tình của tôi đấy.”
Bà cụ nói xong thì từ từ ngồi xuống.
Bà lật xem sổ tiết kiệm trong tay, để thư ký Liễu trả lại cho người giúp việc.
Người giúp việc khóc không muốn đi.
Bà cụ cười rưng rưng, bà nói: “Dù các bà đưa một phần tiền cho tôi nhưng tôi nửa năm trước tôi đã để bà Liễu thêm vào sổ tiết kiệm của mỗi người thêm bốn mươi vạn nữa!”
Bà đau lòng dứt câu, phất tay để người ta đi.
Người kia cầm lấy sổ tiết kiệm quỳ trên đất khóc rống lên, nói rằng bà ta có lỗi với bà cụ và ông chủ.
Bà ta cầu xin bà cụ đừng đuổi bà ta đi.
Dù bà cụ thấy rất đau xót nhưng vẫn xua tay...
Chờ đến khi trong viện yên tĩnh trở lại, bà cụ rủ mắt xuống, sắc mặt mỏi mệt. Rất lâu sau đó bà mới gọi Minh Châu lại gần.
“Là do mẹ quản không nghiêm, con đã phải tủi thân rồi!”
Minh Châu kéo tay bà, cô không biết phải an ủi ra sao.
Lục Khiêm phải dỗ bà cụ nên đưa cô ra nói chuyện: “Em nhìn đi, chuyện lớn trong nhà vẫn phải do bà cụ quyết định, em có chuyện gì cũng khóc! Bà cụ phải sống lâu trăm tuổi, dạy dỗ cô nhiều một chút.”
Bà cụ bị dỗ dành đến mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!