Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Minh Châu đỏ mắt. Cô thấp giọng nói xin lỗi.

Hoắc phu nhân liếc chồng một cái: “Ông nói bậy gì đó! Tôi thấy hai đứa nhỏ khá tốt, rõ ràng thái tối qua khá tốt sao đến hôm nay lại trở nên kì lạ rồi!”

Hoắc Chấn Đông vẫn tối sâm mặt: “Tối hôm qua tôi cũng biết chút nó không chăm Tiểu Lục U tốt rồi! Xem thử bảo bối của chúng ta đi ra hết mười hai gam thức ăn phải tốn bao nhiêu sức chứ! Bố nói cho hai đứa biết Tiểu Lục U của chúng ta từ khi sinh ra chưa bao giờ chịu khổ đến như vậy!”

Lục Khiêm cũng có mắt nhìn. Ông lau nước mắt cho Minh Châu, kéo cô ra sau lưng.

Ông vô cùng tốt tính xin lỗi Hoắc Chấn Đông nguyên nhân chính là không chăm sóc tốt cháu gái bảo bối của ông ấy.

Dỗ nửa ngày trời.

Cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng có sắc mặt tốt, ngại ngùng nói: “Chuẩn bị khi nào làm?”

Vốn dĩ Lục Khiêm và Minh Châu dự định năm sau.

Nhưng gần đầy tình cảm của bọn họ thăng hạng quả thật không đợi được nữa.

Lục Khiêm suy nghĩ: “Tháng mười hai như thế nào?”

Hoäc Chấn Đông nghiêm túc lại kêu Hoắc phu nhân xem lịch chọn ngày, cuối cùng định vào ngày hai mươi tám tháng mười âm lịch.

Thương lượng xong ông ấy nhìn Minh Châu mắt hơi đỏ.

Kêu cô đi qua.

Minh Châu qua đó, Hoắc Chấn Đông sờ tóc dài của cô bất lực nói: “Lớn như vậy rồi còn tính tình trẻ con! Lúc trước ở nhà có bố mẹ chiều con, anh trai chị dâu thương con, kết hôn rồi phải thấu hiểu lẫn nhau.”

Môi của Minh Châu hơi run rẩy.

“Bố, con biết rồi!"

Minh Châu ôm Hoắc Chấn Đông, hơi làm nũng.

Hoäc Chấn Đông lau nước mắt, lại trêu chọc: “Kết hôn thì kết hôn, các con phải thường xuyên về ăn cơm!”

“Chúng ta sẽ như vậy!” Lục Khiêm đáp.

Nhưng bọn họ đều biết Lục Khiêm là nòng cốt của nhà họ Lục, ông cũng phải về thành phố C.

Tông tộc của Lục Thị ở thành phố C chờ ông về chủ trì.

Đợi thêm một hai năm nữa sự nghiệp bên đây ổn định, ông sẽ dắt theo vợ con về thành phố C định cư, lúc đó Hoắc Chấn Đông muốn gặp Minh Châu, muốn gặp Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U của ông ấy còn phải ngồi một chuyến máy bay nữa.

Nghĩ thôi đã đau lòng!

Hoắc Chấn Đông chịu không nổi, đứng dậy phủi tay: “Lên cơn nghiện thuốc rồi! Bố đi hút một điếu đã!”

Hoäc phu nhân cũng biết ôm muốn khóc rồi.

Lục Khiêm nhìn thấu nhưng không nói ra. Chỉ có Minh Châu gào lên: “Bố không phải bố lén khóc đó chứ!”

Hoắc Chấn Đông rút một điếu thuốc ra, chỉ vào Minh Châu, nói với Lục Khiêm: “Nhanh chóng rước đi! Mắc công để ở bên cạnh bố phiền lòng!”

Lục Khiêm ôm nhẹ Minh Châu.

Ông biết Minh Châu cố ý, cô lớn như vậy rồi sao ngay cả chút biểu hiện đó cũng không biết.

Chẳng qua là dỗ Hoắc Chấn Đông mà thôi.

Ông không vạch trần là bởi vì những chuyện nhỏ này chỉ có mình ông biết điều này khiến cho lòng ông mềm xuống. Mọi người đều cho rằng cô chưa lớn nhưng trong lòng ông từ sớm cô đã là người phụ nữ trưởng thành.

Buổi chiều Hoäc Minh có về một chuyến.

Ôn Noấn trái lại không có về.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement