Sau khi nhận đơn thuốc, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, Minh Châu mới nhận ra tay con trai mình bị thương.
ở chỗ khớp xương rõ ràng đã bị thương.
Bà đang muốn hỏi, Lục Thước lại nhìn về lối đi nhỏ phía trước...
Thời tiết giao mùa, đêm qua trời lại mưa.
Phòng truyền dịch của bệnh viện cực kỳ đông đúc, bên trong không có chỗ cho người ngồi, rất nhiều bệnh nhân đang ngồi ở hành lang truyền dịch, Lục Thước nhìn thấy Lục Huân.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt như tờ giấy.
Cô khoác một chiếc áo khoác dày, ngồi bên cạnh cô là Diệp Bạch.
Lục Huân ngủ say, đầu tựa vào Diệp Bạch vai.
Diệp Bạch một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
Lục Thước lặng lế nắm chặt tay.
Nhưng cậu không dừng lại mà lập tức đi qua.
Diệp Bạch nhìn thấy cậu.
Nhưng anh không nói lời nào, giống như đang nhìn thấy một kẻ tầm thường.
Đi ra ngoài hơn mười mét, qua hết lối đi nhỏ, nắm đấm của Lục Thước mới thả lỏng.
Cả hai mẹ con đều không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Minh Châu mới nói: “Hình như vừa rồi mẹ nhìn thấy đứa trẻ đó!” Bởi vì khúc mắc trong lòng nên bà ấy rất ít khi nhắc đến tên Lục Huân, thay vào đó luôn gọi cô là đứa trẻ đó.
Lục Thước đút hai tay vào túi.
Một lúc sau, cậu mới bình tĩnh cười: "Thật sao? Con không để ý!"
Uống thuốc xong, Minh Châu vẫn đang nói về Lục Huân: “Mẹ nghe bà Liễu nói, đứa bé kia trở thành nhà thiết kế, đạt được giải thưởng lớn.”
Bà chợt cảm thấy có chút xúc động: “Tốt lắm!” Lục Thước không nói gì, đưa mẹ ra xe, nhờ thư ký Phương đưa bà về.
Thư ký Phương có chút kinh ngạc: "Ngài Lục, ngài không về sao?"
Lục Thước bình tĩnh nói: “Công ty còn có một số việc phải làm, lát nữa con sẽ cùng mẹ ăn tối.” Nói xong, cậu cúi người hôn lên mặt Minh Châu.
Minh Châu trong lòng vui vẻ.
Nhưng bà vẫn không khỏi nói: “Nếu con có thể dùng tình cảm này đối xử với bạn gái thì tốt rồi. Con đã hai mươi sáu tuổi, chưa từng hẹn hò tử tế với một cô gái nào, không bằng bố con.”
Lục Thước hừ một tiếng: "Con còn kém xa bố!"
Minh Châu nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: "Chuyện ngày xưa con vẫn để ý sao? Bố con nghe được lời này sẽ không vuil"
Lục Thước cười nhẹ, đóng cửa xe lại cho bà. Chiếc nhà xe màu đen từ từ rời đỉ, Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.
Cậu không thể giải thích được tâm trạng chán nản như vậy, cũng không giải thích được tại sao cậu lại không vui khi nhìn thấy Diệp Bạch ở bên cạnh cô.
Cậu và Lục Huân đã chia tay, việc thân mật với người khác chỉ là chuyện sớm muộn.
Thật vô nghĩa khi cậu để ý mấy việc này.
Lục Thước khẽ cau mày, nhìn về phía khu ngoại trú của bệnh viện, kiềm chế để mình không đi qua đó, trực tiếp lên một chiếc xe khác: "Tới công ty!"
Khi cậu làm xong công việc thì đã là 8 giờ tối. Mẹ cậu gọi điện thoại tới hai lần nhưng cậu không muốn về nhà. Cậu cần ở một mình.
Trên đường phố vào ban đêm, Lục Thước lái xe đi lang thang không mục đích thật lâu.
Sau một giờ, xe của cậu đậu trước một căn biệt thự nhỏ, đây là nơi ở của Diệp Bạch. Với địa vị và quyền lực của Lục Thước, có thể dễ dàng có được địa chỉ của một người.
Trong căn biệt thự nhỏ truyền ra ánh đèn màu cam.
Trông rất ấm áp.
Có một khoảng sân nhỏ với lan can màu trắng, bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận và một chuồng chó màu hồng xinh đẹp trước cửa biệt thự, trong đó có một chú chó Labrador sống.
Lục Thước ngồi trong xe quan sát từ xa.
Cậu biết Lục Huân đang tạm thời sống ở đây với một người đàn ông, cho dù người đàn ông đó là người đại diện của cô, mặc dù họ đã quen nhau gần tám năm!
Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!
Cánh cửa biệt thự cọt kẹt mở ra.
Lục Huân ôm con chó đi ra ngoài, cô vẫn mặc áo khoác của Diệp Bạch, nhưng bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lửng, khiến cô trông đặc biệt thon thả.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!