Bà Liễu nhìn tay cậu, ngược lại còn hòa hoãn hơn chút: “Nói rõ ràng cũng tốt! Thế nhưng Lục Thước, cậu buông tay con bé ra đi, một người đã có bạn gái như cậu cầm tay Tiểu Huân như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Lục Thước tức giận buông tay ra.
Luận Huân nhìn thấy bên cạnh có một quán cà phê, nhẹ nhàng nói: “Nói luôn ở đây đi! Tôi chỉ cho cậu năm phút thôi.”
Lục Thước lén lút thở phào nhẹ nhõm. Bà Liễu không sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, bà xuống tầng đợi trước trong xe.
Lục Thước cùng Lục Huân vào quán cà phê, thư ký Phương gọi cà phê cho hai người, còn hỏi Lục Huân muốn uống gì.
Cô phải đi ngay, nào có uống được mấy ngụm.
Môi Lục Huân mấp máy: “Tùy tiện đi!”
Lục Thước quyết định luôn: “Cho cô ấy một ly frappuccino.”
Thư ký Phương đi order, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng không nói gì. Thật lâu sau, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi!”
Ánh mắt Lục Huân lặng lẽ đỏ lên.
Người cô từng thấy có lỗi nhất chính là chú Lục, thế nhưng hiện tại Lục Thước lại ngồi đối diện cô, nói rằng rất xin lỗi.
Là vì đã đùa giỡn cô sao?
Hay là vì cô đã biết được thân phận của cậu?
Có phải nếu cô không biết, cậu sẽ không bao giờ nói ra câu này không? Thư ký Phương mang cà phê tới, rồi lại thức thời rời đi.
Lục Huân cúi đầu cắn ống hút, đây là hành động theo bản năng của cô, mỗi khi cô không muốn nói chuyện đều sẽ làm như vậy.
Lục Thước muốn cô lên tiếng, bèn nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay cô. Tay cô lạnh ngắt.
Lục Huân như thể bị dọa, lập tức giơ tay lên gạt tay cậu ra.
Trong nháy mắt đó, Lục Thước cảm thấy mình không thể chịu nổi.
Cậu cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lục Huân, mặc kệ em có tin hay không, khi trả thù em, lòng tôi cũng không dễ chịu gì! Những cái này cứ cho là... bồi thường đi.”
Cậu lấy ra một tấm séc, viết lên đó một con số.
Đủ cho nửa đời sau của Lục Huân có thể sống mà không cần lo lắng, thậm chí là giàu sang phú quý.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!