Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Nhìn dáng vẻ của Lục Thước, bà Liễu cũng không chịu nổi.

Đều là những đứa trẻ bà yêu thương, nay lại đã xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng tóm lại bà vẫn đau lòng cho Lục Huân nhiều hơn một chút.

Con gái bị người ta lừa gạt.

Còn phải đi nước ngoài chữa bệnh.

Lục Thước nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cô ấy đi bao lâu?”

Bà Liễu nói không biết, một lúc lâu sau bà lại nói: “Lục Thước, từ nhỏ cháu đã ưu tú, chuyện gì cũng có thể hiểu nhanh, dì nghĩ chuyện này cháu cũng có thể cân nhắc về các mối quan hệ giữa lợi và hại! Nếu tiếp tục, đối với cháu, đối với Tiểu Huân, đối với bố mẹ cháu đều sẽ tổn thương.”

Bà Liễu nói xong, than nhẹ một tiếng rồi lên lầu.

Bà vừa mới trở lại chung cư, thư ký Liễu bò ra khỏi ổ chăn, hỏi Bà Liễu: “Tiểu Huân đi rồi hả? Ôi, sao em lại không gọi anh dậy?”

Bà Liễu vẫn đang giận ông.

Bà dọn dẹp nhà cửa, có hơi oán giận mà nói: “Ngủ như con heo! Gọi thế nào được?”

Thư ký Liễu gãi đầu. Ông nghiêm túc xin lỗi vợ, rồi lại hỏi tình hình của Lục Huân.

Bà Liễu bưng chén bàn đi vào phòng bếp cọ rửa, ông lại cuốn tay áo lên dành làm, vẻ mặt tươi cười khiến người ta hết cách với ông.

Bà Liễu liếc nhìn ông một cái.

Sau một hồi trầm tư, bà vẫn nhịn không được mở miệng: “Anh không nên uống rượu với Lục Thước.”

Thư ký Liễu không nghĩ nhiều như vậy, sảng khoái nói: “Nhìn thằng nhóc này có tiền đồ, anh rất vuil”

Ông quay đầu lại nhéo mặt vợ mình: “Em không biết đâu, cậu ấy thu mua một công ty lớn, cái dáng vẻ tự phụ lúc lên TV kia cũng không hề kém ngài Lục năm đó.”

Bà Liễu hừ nhẹ một tiếng.

Thư ký Liễu thò lại gần, nhẹ nhàng nói: “Con cháu giỏi giang, em cũng không thấy vui hả?”

Bà Liễu dùng sức nhéo một cái lên eo ông. “Làm như đó là con trai ruột của anh ấy!”

Thư ký Liễu vẫn cười hì hì, cũng không tức giận: “Con trai của Lục Khiêm, anh cũng xem như con trai anh thì có sao đâu?”

Bà Liễu pha một ly trà, đi ra ngoài ngồi vào sô pha uống.

Uống được mấy ngụm, bà chèn ép chồng: “Anh cẩn thận bị nó ăn sạch!”

Thư ký Liễu vô cùng tự tin: “Ha ha! Tuy nói thằng bé ở bên ngoài hô mưa gọi gió nhưng lúc về nhà còn không phải là nhãi con chúng ta nhìn từ nhỏ sao? Mông cậu ấy vừa nhếch lên là anh biết cậu ấy muốn bay hướng nào!”

Bà Liễu thật sự không nghe nổi nữa.

Thật vô tâm!

Lục Thước đứng dưới lầu hút hai điếu thuốc lá.

Thư ký Liễu xuống lầu ném rác, nhìn thấy cậu, ông có hơi bất ngờ: “Tiểu Thước, cháu vẫn ở đây sao?”

Lục Thước rất bình tĩnh trả lời: “Nghe nói hôm nay Tiểu Huân có chuyến bay, muốn tiễn chị ấy.”

Thư ký Liễu quăng rác.

Sau đó, hai người đàn ông đứng chung một chỗ hút thuốc.

Thư ký Liễu tùy tiện nói: “Tối hôm qua chuốc say cháu, dì của cháu oán trách chú, nói chú không nên cùng uống rượu với cháu! Nhưng mà Tiểu Thước, hiện tại tình cảm giữa cháu và Tiểu Huân cũng không tồi đấy, có phải đã gặp nhau ở thành phố B không? Chú đã nói mà, con cháu một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement