Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Minh Châu liếc ông một cái, ông tức khắc im lặng, ở bên ngoài ông vẫn phải cho vợ mặt mũi.

Người hầu cầm giày cho Lục Thước thay.

Tư An Nhiên cười nhạt: “Chú Liễu dì Liễu cũng tới, sao lại không gọi cả Tiểu Huân? Cháu nghe nói cô là một nhà thiết kế rất tài hoa.”

Thư ký Liễu đáp lời: “Con nhóc kia bận lắm!”

Dù sao bà Liễu cũng tinh ý hơn, bà cười nhẹ nhàng: “Con bé cũng có cuộc sống riêng! Tôi và chú Lục lại đây xem náo nhiệt, nhìn cháu và Lục Thước ân ái, cũng không thể dắt cả con bé tới đây được. Người biết thì nói mối quan hệ của hai nhà chúng ta khăng khít, người không biết lại nói chúng tôi tới ăn ké!”

Bà nói xong vẫn mỉm cười tự nhiên.

Tư An Nhiên cười nhẹ.

Thư ký Liễu thấy rất kỳ quái: “Bình thường, lúc ở bên ngoài em ngại ngùng không đánh nổi một cái rắm, sao tự nhiên hôm nay lại miệng lưỡi sắc bén vậy, chẳng giống em tẹo nào!”

Bà Liễu: “Cái dáng vẻ ngu xuẩn này của anh cũng không giống ngày thường!”

Thư ký Liễu cười, đối Lục Khiêm phu thê nói: “Quen rồi!”

Bà Liễu mời Lục Thước ngồi xuống.

Bà còn cất áo khoác cho cậu, cực kỳ dịu dàng: “Cháu nhìn đi, tuyết rơi đẹp như thế sao? Quần áo quần ướt hết! Lớn như vậy rồi mà còn không biết chừng

mực. Bà vừa gõ một cái, Lục Thước hiểu rõ trong lòng.

Tư An Nhiên nhìn cả nhà bọn họ, luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập được.

Lúc bà Liễu đi vào phòng bếp, Lục Thước cũng đi theo.

Trong phòng bếp không có người khác, mặt mày bà Liễu lãnh lùng hẳn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”

Lục Thước nhẹ giọng nói: “Lục Huân đã quay về đúng không?” “Đúng!”

“Cơ thể cô ấy thế nào?”

“Cũng được!”

“Cô ấy và Diệp Bạch... Thế nào?”

“Cũng ổn!”

Bà Liễu dọn cơm ra, cố sức kiềm xuống, bưng cho Lục Thước.

“Chén cơm này là cho cháu! Cũng đủ cho cháu no tới chết!”

“Cháu cũng đừng thương nhớ cơm trong chén người khác nữa, Tiểu Huân và cháu không phải là người đi trên cùng một con đường! Lục Thước, chén cơm của cháu đang ngồi ở bên ngoài đó, cũng ghê gớm lắm, trong tối ngoài sáng còn chèn ép Tiểu Huân, gì thấy chắc chắn cô ta phải biết gì đó! Dì có thể quản lý được Tiểu Huân, còn cháu, cháu có thể quản lý được người phụ nữ của cháu không, đừng nói chuyện kiểu cầm dao cầm kiếm như vậy, dù Tiểu Huân có nợ cháu thì cũng đã trả hết rồi!”

Bà Liễu rất tức giận. Lục Thước đã từng qua lại với Tiểu Huân thì thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement