Lục U ôm cổ cậu, mềm mại nói: “Anh, anh cũng hai mươi sáu tuổi rồi còn không lấy được vợ, em thấy sợ thay anh đấy!”
Lục Thước nhìn cô bé, Lục U lè lưỡi không dám trêu cậu nữa.
Lục Thước nhìn thư ký Liễu: “Chú Liễu, sao chú không đưa Lục Huân đến?”
Thư ký Liễu cười nói: “Ôi! Tiểu Huân cô bé cũng không về một mình mà còn mang theo tên giặc tây giả tên là Diệp Bạch về nữa, giặc tây thích ăn cơm bên ngoài nên Tiểu Huân đi cùng cậu ta cả ngày rồi!”
Bà Liễu lườm ông một cái.
“Giặc tây giả cái gì chứ, Diệp Bạch không lai mà?”
Thư ký Liễu không đồng ý: “Cậu ta gọi điện thoại, lúc nói tiếng Ý, lúc lại nói tiếng Tây Ban Nha, không phải tên giặc tây giả thì là gì?”
Bà Liễu tức giận không nói chuyện với ông nữa. Lục Thước cười nhạt: “Đó là người đa ngôn ngữ, rất xuất sắc đó.” Thư ký Liễu chỉ vào ngực mình: “Còn cơ bắp nữa! Cháu không biết tập nhiều thế nào đâu, cứ phình lên thôi, nếu không nhìn gương mặt kia của cậu ta, chú còn tưởng là một cô gái lớn đấy!”
Ông càng nói càng khó tưởng tượng... Khuôn mặt nhỏ của Lục U đỏ lên, trốn ở bên cạnh Lục Khiêm nghe trộm.
Bà Liễu đánh chồng một cái: “Anh ăn cơm của anh đi, đừng có nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ, tập thể hình không tốt hơn gầy trơ xương sao?”
Thư ký Liễu uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt lớn.
Lục Thước cũng yên lặng ăn cơm, dù vậy cậu không uống rượu, cũng không nói thêm gì nữa.
Thư ký Liễu uống rượu nên say bí tỉ, sau khi ăn cơm xong không bao lâu thì bà Liễu muốn đưa ông về... Lục Khiêm lo lắng nói: “Truyền Chí uống nhiều quá! Để tài xế đưa ông ấy về đi!"
Bà Liễu không từ chối.
Lúc này, Lục Thước cầm lấy chìa khóa xe: “Chú Liễu dì Liễu, cháu đưa hai người về đi.”
Bà Liễu vừa thấy cậu như này đã đau đầu, giả cười nói: “Cứ để tài xế đưa về đi! Lục Thước, hôm nay cậu cũng vừa về, cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cháu không sao.” Lục Thước nhạt nhão nói.
Cậu lại nghiêng đầu hỏi Lục U: “Không phải em muốn ra ngoài xem đèn hoa đăng sao?”
Lục U vội vàng nói: “Đúng rồi đúng rồi!”
Cô bé ôm cánh tay Lục Thước, tựa đầu nhỏ lên vai cậu: “Anh trai là tốt nhất!”
Cô chạm vào túi áo của cậu, móc ra một bao lì xì nhỏ.
Bà Liễu không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Một hàng bốn người cứ xuất phát như thế, Lục U ngồi bên cạnh Lục Thước, líu lô nói không ngừng, nửa ngày sau cô bé mới trách móc: “Anh cũng không thể không nói câu nào được! Anh đã nói là đi xem đèn hoa đăng với em cơ mà, với
bầu không khí này thì xem thế nào được!”
Lục Thước cười nhạt: “Chắc Lục Huân có nhà đấy, chút nữa bảo cô ấy đi xem với em đi.”
Lục U không dám thở mạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!