Tiểu Lục U cũng được cô ta chăm sóc rất tốt.
Trong phòng khách biệt thự vô cùng náo nhiệt, âm nhạc phương Tây, ca sĩ nổi tiếng trong khu vực hát tình ca, thật sự là kết hợp độc đáo.
Tâm trạng của Lục Huân hơi hỗn loạn.
Lục Thước đi tới, cô ấy không muốn ở chung với cậu trước mặt mọi người nên chạy lên tầng tránh.
Sau cả buổi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc chạng vạng tối, người giúp việc gõ cửa: “Cô chủ, bà chủ để tôi mang ít thức ăn lên.”
Lục Huân nói nhẹ: “Vào đi!”
Cửa mở ra, nhưng người đi vào không phải là người giúp việc mà là Lục Thước.
Cậu cầm khay nhẹ nhàng dùng chân đá lên cửa phòng ngủ, lặng lẽ chăm chú nhìn cô ấy.
Lục Huân từ từ đứng dậy. Trái tim cô ấy đập hơi nhanh, nhịp tim đập cứ như bị quá tải vậy.
Giọng nói Lục Thước trầm xuống, nhưng vẫn dịu dàng, đó là âm thanh mà cô ấy chưa từng nghe qua, cậu nói: “Có phải em định trốn tránh anh mãi không?”
“Em không có.”
“Tốt nhất là không có! Ăn gì đó trước đi.”
Lục Thước đi về phía cô ấy, để đồ ăn xuống, đứng thẳng người đối mặt với cô
Môi Lục Huân hơi run lên.
Cô ấy không hiểu ý của cậu, cậu đã buông bỏ cô ấy, nhưng bây giờ cậu cứ xuất hiện biểu diễn trước mặt cô ấy, thậm chí còn đi đến trước mặt gia đình của cô ấy, càng không hiểu cô ấy càng sợ.
Lục Thước lại đi về phía trước một bước.
Cậu nhẹ nhàng giữ gáy cô ấy, nghiêng mặt hôn lên đôi môi của cô ấy.
Đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp bị cậu ngậm trong miệng, trân quý hôn lên.
Môi Lục Huân khẽ run, lùi lại một bước.
Nhưng cậu lại giữ chặt cô ấy, sâu hơn nụ hôn này, cậu đưa chính mình cho cô ấy ăn, thân mật dây dưa với cô ấy một lúc, có lúc lại như không không kịp đợi muốn lấy cái gì ra...
“Ưm..”
Lục Huân bị cậu bao vây trong ngực tùy tiện đòi hỏi.
Cô ấy không thể thở được, cô ấy mới đột ngột đẩy cậu ra, cả hai đều vì nụ hôn này mà thở dốc, đặc biệt là Lục Thước máu nóng lên cao, mặt đã đỏ lên.
“Chú Lục của em đã đồng ý rồi.” Cậu nhìn cô ấy nói.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân trắng bệch.
Cả cơ thể của cô ấy đều đang run rẩy, càng không ngừng run rẩy... Cô ấy từng thích Lục Thước, tất cả mọi thứ của cậu đã từng hấp dẫn cô ấy sâu sắc, nhưng kể từ khi biết được thân phận của cậu, từ trước đến nay cô ấy không dám yêu cầu xa vời được đi cạnh cậu.
Cô ấy kháng cự từ đáy lòng.
Lục Huân trợn mắt.
Hồi lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Lục Thước: “Ông Lục, em không hiểu ý của anh!”
“Anh muốn đi ở cùng eml Lục Huân, anh muốn kết hôn với em.” Cô ấy nói nhẹ: “Nhưng em không đồng ý! Lục Thước, em đã từng thích anh, nhưng từ xưa đến nay em không bao giờ dám nghĩ để chuyện sẽ ở cùng với con trai của chú Lục! Xin lỗi anh, em không có can đảm ấy!”
Trên thực tế, trước đây nếu cô ấy biết thân phận của cậu,
Không cần cậu nói, cô ấy cũng sẽ chủ động rời xa cậu!
Không phải chuyện tha thứ hay không, cuộc sống hiện thực không có truyện cổ tích.
Dù cho có, cũng không thuộc về Lục Huân cô ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!