Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Thước võ vỗ cô, chờ cô xuống tầng mới đi vào phòng ngủ của bố mẹ, Minh Châu thấy anh tiến vào thì sợ mình sẽ ngại, khoát khoát tay: “Đi nhanh đi! Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ chứ không phải ngày giỗ của mẹ con, nhanh đi đi!”

Lục Thước dở khóc dở cười.

Anh than nhẹ: “Thôi được rồi, lát nữa để bố tới dỗ mẹ vậy.”

Minh Châu: “Tự mẹ có thể dỗ được bản thân mình.” Lục Thước xuống tầng, lên xe.

Anh nghiêng đầu nhìn xem Lục Huân bên cạnh, rõ ràng đôi mắt vẫn còn đỏ, anh cầm khăn giấy dịu dàng xoa cho cô, cười cười: “Khóc thành thỏ con rồi.”

Lục Huân quay lưng lại.

Lục Thước cười cười, anh hạ cửa sổ xe xuống, phất tay chào tạm biệt với Lục Khiêm.

Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của Lục Khiêm cũng càng ngày càng nhỏ, Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy Lục Huân tay, hỏi: “Em thích nơi này sao?”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước liền kể lại chuyện ỏ nhà họ Lục, nói đến bố mẹ của mình, còn có cả Tiểu Lục U.

Cuối cùng anh thấp giọng nói: “Bố anh lại quản chuyện này thêm mấy năm nữa là không quản nổi rồi, đến lúc đó anh còn phải về thành phố C, Tiểu Huân, sau khi anh ba mươi tuổi có khả năng đều phải ở thành phố C! Thành phố C không được phồn hoa như thành phố B, em nguyện ý sao?”

Lục Huân nguyện ý, nhưng cô mới không cần trực tiếp nói với anh đâu.

Lục Thước lái xe ba giờ, tới một thành phố.

Ăn cơm xong lại tiếp tục đi.

Buổi tối ở tại thành phố T.

Anh không lựa chọn khách sạn năm sao mà là để thư ký chọn ở nhà trọ cho anh, hoàn cảnh rất tốt, mỹ thực ăn vặt ở bốn phía cũng rất nhiều. Sau khi vào ở, Lục Thước liền đưa Lục Huân đi ra ngoài ăn chút gì đó.

Anh sẽ kéo tay cô, giống như các đôi tình nhân khác vậy, đi dạo phố ăn cơm.

Chơi đến trên dưới mười giờ, trở về thì nằm trên giường, chọn một bộ phim rồi cùng nhau xem.

Lục Huân gối lên vai anh, ngửi hơi thở dễ ngửi trên người anh, khi bộ phim chiếu đến cảnh khủng bố, cô nhào vào lồng ngực anh, Lục Thước liền hôn cô...

Tóm lại không làm đến bước cuối cùng.

Anh nhẹ giọng nói: “Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa!”

Trong lòng Lục Huân đều tràn ngập dịu dàng.

Cứ như vậy, vừa đi vừa chơi, bốn ngày mới trở lại thành phố B.

Lục Thước dừng xe ở dưới tầng căn chung cư nhỏ của Lục Huân, những món đồ anh mang từ thành phố B đến cũng đều đặt ở chỗ cô, tới tới lui lui mà dọn vài lần, đàn ông nhà họ Lục đều rất thương vợ nên Lục Huân chỉ đi tay không theo trước theo sau.

Người dân sống cùng tầng trông thấy Lục Thước thì hỏi Lục Huân. “Bạn trai rất tuấn tú nha! Khi nào kết hôn thế?” Lục Huân nhấp cái miệng nhỏ, cũng không phủ nhận.

Lục Thước dọn một thùng lạp xưởng nhỏ cuối cùng, anh chia cho đối phương mấy cây, rất khách khí nói rằng: “Nhanh thôi, trong vòng nửa năm nữa!”

Anh nói xong, dùng bả vai mở ra rồi đi vào chung cư.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement