Châm lửa rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa lại là Trương Sùng Quang, thấy cô lại hút thuốc nên sắc mặt cậu hơi u ám, cậu lấy điếu thuốc đi: “Giỏi quá nhỉ, tôi nhớ khi còn bé cậu cũng khồng có mấy sở thích này! Hút thuốc, uống rượu, đùa giỡn mấy anh chàng nhỏ tuổi… Hoắc Tây, cậu còn có bao nhiêu trò hay mà tôi chưa biết?”
Hoắc Tây uống nhiều quá nên phản ứng
chậm nửa nhịp.
Cô ngượng ngùng nhìn cậu ném điếu thuốc lá, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cô quay trở vào, lập tức ngã nhoài trên sô pha: “Tôi còn tưởng Bạch Khởi!”
Trương Sùng Quang mặc áo măng tô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Hoắc Tây mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, loại cổ áo buộc dây, bên dưới mặc một chiếc váy đuôi cá dệt kim màu xanh đen, lúc này cô nằm vắt ngang trên sô pha, lộ ra một đôi chân thon dài.
Trương Sùng Quang rất hiếm thấy đôi chân nào đẹp như vậy.
Nhưng hiện giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại nhịn không được mỉa mai nói: “Cậu thích được cậu ta hầu hạ đến thế sao?”
Cậu vừa dứt lời liền lập tức ngồi xổm xuống, vén mái tóc dài của cô lên, muốn nhìn vẻ mặt của cô.
Hoắc Tây đau đầu.
Cô quả thực không muốn đấu võ mồm với Trương Sùng Quang, cò trở mình, vỗ nhẹ khuôn mặt của cậu hai cái: “Cậu ấy hầu hạ tôi rất tốt! Cậu muốn tôi kể chi tiết không? Mười nghìn chữ hay chục nghìn chữ cũng được!”
Trương Sùng Quang nghiến răng: “Không biết xấu hố!”
Hoắc Tây lập tức cười, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của cậu, nói thỏ thẻ: “Vậy mấy cô gái Tây mà cậu mang về đâu, sao tôi không thấy cậu cưới người ta! Nếu mỗi lần đều cưới, vậy thì cậu phải cưới tận mấy lần lận à?”
Cô làm luật sư nên nói năng rất hay.
Trương Sùng Quang nói không lại cô, thế là quyết định cúi người hôn cô.
Hoắc Tây đau đầu nhưng thân thể lại nhẹ nhàng bay bổng, cô lười phản kháng.
Lúc hôn môi, bàn tay kia của Trương Sùng Quang mơn trớn trên người cô, cô ngửa đầu nhìn cậu, một ngón tay vuốt ve môi cậu: “Rafael năm 98!”
Trương Sùng Quang kéo vớ của cô xuống.
Ngón tay thon dài của cậu rất linh hoạt sờ tới sờ lui khiến cô thoải mái.
Hoắc Tây bỗng ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng cắn vai cậu, không muốn phát ra âm thanh.
Trương Sùng Quang tìm được môi cô, ngậm mút, khiến toàn thân cô như nhũn ra, cậu lẩm bấm: “Cậu ta hầu hạ tốt, hay là tôi hầu hạ tốt hơn.”
Hoắc Tây bám lấy cổ cậu, hôn cậu: “Mỗi
người một vẻ thôi!”
Cái miệng này của cô thật đáng giận.
Trương Sùng Quang kịp thời rút lui, mặc cô phơi thây ở đó, Hoắc Táy cũng rất khó chịu, cô hé đôi môi đỏ mọng, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”
Trương Sùng Quang nắm cằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Táy, cậu coi tôi là cái gì?”
Cậu làm như vậy, cô cũng không phản kháng.
Cậu cũng sẽ không cảm thấy rằng tình cảm của cô đối với cậu lại bùng cháy, chỉ có một loại khả năng là cô thấy sao cũng được, sẵn lòng chơi vài ván với cậu!
Cậu với Bạch Khởi, Hắc Khởi gì đó thực ra không khác gì nhau.
Không, có khác!
Trong lòng cô có tên cỏ non kia, còn Trương Sùng Quang trong mắt cô là một kẻ vô ơn.
Trương Sùng Quang đứng dậy, cởi áo khoác.
Cậu lại nhìn Hoắc Tây, thấy dáng vẻ khó chịu của cô, trong lòng rất sảng khoái.
“Tôi pha trà giải rượu cho cậu! Muốn ăn gì không?”
Hoắc Tây tỉnh táo hơn một chút, cô gác tay lên mắt, chặn ánh sáng.
Sáng quá, chói mắt!
Sau một lúc lâu, cô thốt ra một câu: “Tùy!”
Trương Sùng Quang vào phòng bếp, đồ đạc bên trong rất nhiều, nhưng đa phần đều hỏng rồi.
Cậu bất đầu bận rộn, giống như Lục Thước cậu biết nấu cơm, không đến nửa tiếng đã chuẩn bị xong một bữa cơm gia đình còn có trà giải rượu…
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!