Trợ lý do dự: “Ngài làm gì vậy! Bây giờ người mà bà Chu hận nhất, có lẽ chính là ngài.”
“Tôi biết! Nhưng không ai chê tiền đâu, cứ đưa đi.”
Trợ lý gật đầu.
Chờ cửa đóng lại, Hoắc Tây đi đến trước sảnh, quay người bắn bi-a.
“Trương Sùng Quang, cậu còn chưa đi sao?”
Trương Sùng Quang cởi áo khoác, đi đến bên cạnh hỏi cô: “Bình thường cậu vẫn bạo lực thế sao?”
Hoắc Tây cười: “Người như Tổng Giám đốc Chu thì nên như vậy.”
Hai viên bi vào lỗ.
Cô đứng thẳng người, vổ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Không phải tôi vẫn dịu dàng với cậu sao?”
Trương Sùng Quang bắt được tay của cô, ép cô ấy ngồi lên bàn, chính mình lại tiến về phía trước kẹp cơ thể cô, cúi đầu khàn giọng nói: “Cậu dịu dàng với tôi lúc nào? Tôi chỉ làm cậu một chút thôi mà cậu sắp bứt hết tóc tôi ra rồi.”
Hoắc Tây cười khẽ.
“Sao vậy, Tổng Giám đốc Trương vẫn còn dư vị sao?”
“Một lần hai lần, cậu cũng không cần xem là thật! ở chỗ này của tôi không có việc gì hết, cậu đi đi, hợp đồng cậu có thể gửi cho tôi, tôi sẽ suy nghĩthêm một chút.”
Truong Sùng Quang muốn ăn bữa trưa với cô.
Hoắc Tây không cần suy nghĩ từ chối luôn: “Mấy hôm nay tôi giảm cân.”
Trương Sùng Quang không tin.
Hoắc Tây gầy, nhưng dáng người của cô cũng không phải có được nhờ ăn ít cơm, chắc hẳn cô có vận động vừa phải nên mới bảo trì được dáng người tốt như vậy. Tối hôm ấy cậu đã sờ qua, tốt đến mức nào cậu cũng biết.
Hoắc Tây không quan tâm cậu tin hay không.
Nếu cậu không đi, cô trực tiếp gọi đường điện thoại nội bộ đế thư ký đến đuối người.
Điện thoại vừa hạ xuống.
Trương Sùng Quang liền đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, sau tiếng răng rắc, cửa đã khóa.
Hoắc Tây nhìn cậu.
Trương Sùng Quang quay lại, nói nhỏ: “Hoắc Táy, chờ công ty của tôi đã đi vào quỹ đạo, tôi sẽ đến Tây Á làm việc.”
Hoắc Tây ngước mắt nhìn cậu.
Mắt của cô hơi ướt át, nếu không nhìn cấn thận sẽ không thấy.
Nhưng lời cô nói ra vẫn khó nghe như vậy: “Mới lạ thật đấy, nhớ đến việc kế thừa sản nghiệp gia đình rồi sao! Lương tâm trỗi dậy hay sao, cũng được, nếu cậu đồng ý nhận lấy nó thì để bố tôi chuyển hết cổ phần sang cho cậu đi.”
Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô.
Hoắc Tây không nhường.
Một lát sau, Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Tôi xem như đó là của hồi môn của cậu! Không cần chuyển cổ phấn, tôi làm việc cho cậu, làm miễn phí.”
Hoắc Tây nhảy xuống bàn bi-a.
Cô xoay người tiếp tục bắn bi-a, tư thế ngắm bắn cực kỳ đẹp.
Trương Sùng Quang sát sau lưng cô, chỉ cần cậu muốn, hơi vươn tay ra là có thể ôm cô vào trong ngực.
Thỏa mãn cảm giác.
Cậu biết, Hoắc Tây cũng thích cậu chạm vào cô.
Nhưng cậu không làm vậy, cậu muốn Hoắc Tây đáp lại, không chỉ là hưởng thụ, cậu cũng muốn cô đối xử như vậy với cậu. Cậu nhớ cô ngồi trên bụng cậu, dùng ánh mắt không ai sánh được nhìn cậu, sau đó kiểm soát cậu và tất cả dục vọng của cậu.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!