Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Tây lạnh lùng nói: “Ăn cơm với nhau.”

Bố ruột cũng không dễ lừa: “Chỉ ăn cơm thôi sao?”

Hoắc Tây ném cặp làm việc sang một bên: “Bố, không phải là muốn thảo luận chuyện của nhà họ Tư sao, bố cứ hỏi con mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này làm gì.”

Hoắc Minh trừng cô một cái, sau đó tạm bỏ qua cho cô.

“Tiếu Huân đâu?” Hoắc Tây nhìn trái nhìn phải.

Lục Khiêm nói: “Vợ chồng thư ký Liễu cũng đã đến đây, đang bầu bạn với cô ấy đó.”

Hoắc Tây gật đầu.

Sức khỏe Lục Khiêm không tốt, nhưng lúc này ông ấy thật sự não nề, ông ấy châm một điếu thuốc rồi than thở với Hoắc Minh: “Một cái nhà họ Tư đã khó đối phó rồi, cũng không thể nào xé mặt ở bên ngoài chứ! Những người họ hàng ở thành phố c thấy được tin tức cũng kịch liệt phản đối

hôn sự của Lục Thước và Lục Huân, bây giờ đang ầm ĩ ở Lục Viên đây. Lúc sắp đi tôi nói với bọn họ, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, bọn họ có ý kiến thì đi mà nói với bà cụ đi.”

Hoắc Minh cười nhạt một tiếng.

Lục Khiêm vẫn biết chiều con thật đấy!

Lục Khiêm nói với vẻ mặt trầm tư: “Chuyện này là do Lục Thước gây ra, đế nó tự mình giải quyết đi! Nhà họ Tư, còn có mấy lão già ở thành phố c, đế nó tự xử lý, nếu như chỉ có chút chuyện này cũng không giải quyết được thì nó cũng không xứng được ngồi ở vị trí bây giờ.”

Minh Châu không đồng ý.

Bà ấy nhìn chồng: “Sao lại là do Lục Thước gây ra chứ, nếu không phải năm đó anh ra một phần sức lực, Lục Thước và Tiểu Huân có thể gặp sóng gió hôm nay sao?”

Lục Khiêm sợ nhất là vợ vạch trần chính mình.

Ông ấy một bên nhận lỗi, bên khác lại không nhịn được nói: “Nếu không có chuyện năm đó, con trai cũng không có vợ đâu!”

Minh Châu tức đến đỏ cả mắt.

Tuổi bà ấy cao hơn, nhưng tính cách của bà ấy vẫn như vậy.

Dù sao bố mẹ ruột của bà ấy vẫn còn, vẩn

yêu thương bà ấy, anh trai chị dâu cũng yêu quý bà ấy.

Minh Châu giậm chân lên tầng.

Lục Khiêm gọi bà ấy một tiếng, bà ấy cũng không thèm quan tâm đến ông ấy, còn đi nhanh hơn.

Lục Khiêm rất mất mặt, nhưng ở trước mặt vợ chồng Hoắc Minh và một đám con cháu vẫn phải giả vờ mạnh mẽ một chút: “Không cần quan tâm đến bà ấy! Sau một đêm thì tốt rồi!”

Hoắc Minh hỏi lại: “Không cần dỗ sao?”

Lục Khiêm bóp rơi thuốc lá: “Dỗ một chút là được, người lớn như chúng ta không cần so đo với bà ấy.”

Nói xong ông ấy cũng lên tầng, đi rất nhanh.

Hoắc Minh cười, khi nhìn lại con gái cưng của mình và Trương Sùng Quang thì mặt lạnh xuống ngay.

“Nói đi, hai đứa có chuyện gì?”

Hoắc Tây lười biếng đứng lên, lại lười biếng nói: “Có thể có chuyện gì được chứ? Bố, bố là người đàn ông no không hiểu đàn ông chết đói, chỉ có bố với mẹ được ân ái thôi, bọn con chơi đùa thì không được sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement