Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cậu ấy đã cởi áo khoác ngoài ra từ lâu, chỉ còn lại một chiếc áo len màu xanh đậm cực kỳ đẹp.

Cậu ấy xoa đầu Lục Huân khẽ nói: “Em tự giữ lấy đi, sau này anh sẽ lắp em một két an toàn trong nhà cho em, lắp một cái to một chút, sau này mỗi năm đồ mà anh tặng em thì em cứ để vào trong đó, đợi khi già đi thì đem chia cho dâu con chúng ta.”

Lời này nghe có vẻ ngại.

Lục Huân không chịu: “Em đâu muốn sinh

nhiều như vậy đâu.”

Lục Thước lại muốn có con cái, cậu ấy lấm bẩm: “Hai đứa được không?”

Cậu ấy có em gái, cậu ấy biết hơi ấm của anh em.

Lục Huân khịt mũi coi như đồng ý.

Lục Khiêm nhìn bọn họ sến sẩm, cảm thấy ngọt đến mức sâu răng, đứa con trai này của ông quả đúng là con hơn cha rồi.

Cả nhà sôi nối ăn cơm.

Sau bữa cơm, Lục Khiêm không giữ bọn họ lại, đuổi bọn họ đến nơi gọi là thế giới của hai người.

Lục Huân cảm thấy không thỏa đáng.

Lục Thước lại cầm áo khoác lên phủ lên vai Lục Huân: “Vậy bố mẹ, tụi con đi trước đây, cuối tuần con lại đến ăn cơm.”

Lục Khiêm khẽ hừ: “Muốn đến thì đến cho sớm để làm cơm cho bố.”

Lục Thước cười.

Khi đi thì cậu ấy lại ôm Minh Châu: “Mẹ, con với Tiếu Huân đi đây.”

Minh Châu tiễn bọn họ ra đến cửa, nhìn con trai mở cửa xe cho con dâu, lại còn che đỉnh đầu

xe lại để hộ tổng lên xe, bà ấy không khỏi cảm thán.

“Bọn trẻ thật sự lớn rồi.”

Lục Khiêm biết trong lòng bà ấy đa cảm nên ôm lấy bà ấy: “Sao, lại lẳng lặng nói anh già đấy à?”

Minh Châu dựa vào vai ông.

Bà ấy suy nghĩ, sao có thể chê ông ấy già chứ.

Cho dù đến tuổi này rồi thì Lục Khiêm vẫn có sức hút, ra ngoài cũng sẽ có phụ nữ muốn có ông, hơn nữa ông được chăm sóc rất tốt, phụ nữ nên được hưởng giống như bà ấy cũng không ít.

Hôn nhân nhiều năm như vậy bà ấy rất hạnh phúc.

Lục Thước đưa Lục Huân rời đi.

Cô ấy vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ đưa mình về nhà, nhưng khi xe đi một đoạn cô ấy mới phát hiện ra không phải, con đường này đưa đến nơi bọn họ đã từng sống chung.

Lục Huân nghiêng đầu nhìn cậu ấy

Trong đêm tối, Lục Thước chuyên tâm nhìn đường phía trước rồi ừ một cái.

“Đúng, đi đến đó.”

“Tiểu Huân, đêm nay cũng xem như là đêm

tân hôn của chúng ta, đến đó ở một đêm.”

Lục Huân cảm thấy xấu hổ.

Cô ấy quá hiểu cậu ấy, nên không khỏi nhỏ tiếng phản kháng: “Anh luôn có lý do, sau này chúng ta tố chức hôn lễ thì anh lại nói là đêm tân hôn, mỗi lần… mỗi lần anh tìm cái cớ thì luôn…”

Cô ấy không nói tiếp.

Lục Thước sờ vào chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp rồi liếc nhìn cô ấy: “Anh luôn làm sao?”

Cô ấy đâu chịu mắc lừa.

Lục Thước mỉm cười nói thẳng ra: “Anh luôn làm rất hăng đúng không?”

Lục Huân cảm thấy cậu ấy không biết xấu hổ.

Lúc đầu khi cô ấy ở bên cậu ấy, cậu ấy là một thanh niên bình thường như thế, là tuấn tú như thế, bây giờ cậu ấy thật sự dày mặt tiết lộ ra rồi, nói gì cũng được, nhưng cô lại không thực sự nổi giận.

Đương nhiên là Lục Thước hiếu cô ấy

Cậu ấy cũng không định tém lại, cậu ấy thích chọc cô ấy và nhìn cô ấy đỏ mặt.

Chiếc xe vững vàng quay về.

Xe dừng dưới lầu, hai người đều hơi ngơ ngác.

ở đây cậu ấy đã từng ném cô ấy xuống đây, và nhìn cô ấy ngồi khóc thút thít trong mưa.

Nhưng cách nửa năm sau, cậu ấy lại theo đuổi lại cô ấy và biến cô ấy thành bà Lục.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement