Kiều An lấy điện thoại di động ra, bấm vào một tấm ảnh cũ.
Đó là ảnh chụp chung khi Hoắc Minh hai mươi bốn tuổi và Kiều An hai mươi hai tuổi, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng đứng nép vào cạnh Hoắc Minh, tựa như hoàng tử và công chúa, cực kỳ xứng đôi!
Phía sau bọn họ là cây đàn Morning Dew kia, nhưng lúc đó nó vẫn còn đang ở trong một triển lãm công khail
Ôn Noãn chăm chú nhìn Hoắc Minh của bốn năm trước. Tươi trẻ hơn hiện tại một chút, ngũ quan sắc bén cũng dịu dàng hơn bây giờ một chút, là dáng vẻ cậu ấm mà các cô gái trẻ rất thích.
Kiều An thấy cô im lặng thì bỗng nở một nụ cười duyên dáng.
"Cô Ôn à, chẳng qua cô chỉ là hàng thay thế của tôi, dù có bắt chước giống đến đâu đi nữa thì cô vẫn mãi là đồ giả mà thôi. Bây giờ tôi đã về rồi, cô cũng không cần ở lại bên cạnh anh Minh làm gì!"
Ôn Noãn cầm ly cà phê, nhấp một ngụm.
Uïi da...nóng quá!!
Cô ngước mắt lên nhìn Kiều An, bình tĩnh nói: "Dù là Morning Dew hay là người đàn ông tên Hoắc Minh đó, nếu cô có thể mang đi... Thì tôi sẽ rất cảm ơn cô đấy."
Bởi vì cô, không muốn tiếp tục cùng Hoắc Minh nữa...
Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Kiều An sửng sốt trong giây lát.
Cô ta không hề tin những gì cô nói mà chỉ cảm thấy Ôn Noãn đang khiêu khích cô ta!
Kiều An nâng ly cà phê lên, cười đến rất vui vẻ.
"Cô Ôn à...có khi cướp một người đàn ông, sẽ cần ít thủ đoạn nhỏ đấy."
"Cô đừng trách tôi nhé!"
"Tôi thật sự rất ghét cô đấy!"
Kiều An vừa nói xong liền đổ cà phê lên tay mình, sau đó thét lên chói tai.
"Cô Ôn, sao cô lại hắt cà phê vào tôi!" "Nóng quá...
"Anh Minh, anh Minh...