Chiều hôm buông xuống.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mùi đồ ăn lan tỏa khắp mọi nơi, người giúp việc trong nhà cũng tới tới lui lui, Hoắc Tây đứng dưới chiều xuân, ôm Hoắc Minh một cái.
Cốp xe thế thao được mở ra, một bó hoa hồng lớn.
“Tặng cho bố và mẹ ạ!”
Hoắc Minh cười ha ha rồi nói: “Con cũng biết chọn quà ghê, rõ ràng chỉ để chọc mẹ con vui vẻ thôi!”
Hoắc Tây ôm hoa, bước vào trong.
Hoắc Minh đi phía sau cô, ánh mắt thâm trầm.
Ông lại đứng ở bên ngoài thêm một lát, nhìn về phía bãi đậu xe, mấy chiếc xe đang đỗ ở đó đều là con cháu trong nhà tới mừng thọ ông nhưng tóm lại vần thiếu một người.
Ngày đó Sùng Quang rời đi, một mình ông ngồi trong phòng sách thật lâu.
Ông cảm thấy ông đã chơi đúng bài.
Nhưng rồi ông lại cảm thấy không đúng, nếu ông thật sự xem Sùng Quang như con trai ruột, sao lại nỡ nhẫn tâm thật sự đuổi cậu đi?
Mấy ngày này ông vẫn luôn suy nghĩ.
Nghĩ tới lúc Sùng Quang còn nhỏ, lúc em trai em gái còn đang chơi, Sùng Quang đã đi theo cậu xử lý công việc.
Trong phòng sách cũng là Sùng Quang thường xuyên ở cạnh ông.
Thế nhưng bây giờ ông đã mất đi đứa con trai này…
Hoắc Minh hút mấy điếu thuốc lá, mãi cho đến trong phòng có người gọi ông, ông mới từ từ quay về.
Đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại.
Lỡ như Sùng Quang trở về thì sao?
Hoắc Minh mừng sinh nhật, con cháu hai nhà Hoắc Lục đều tới, Lục Thước đưa Lục Huân và Lục u tới cùng, cộng thêm mấy người nhà bọn họ, ngồi kín cả một bàn lớn.
Ôn Noãn tự tay làm bánh kem, còn nấu cả mì
trường thọ cho Hoắc Minh.
Chỉ có điều bà cũng đã quen chuấn bị chén đũa cho cả Sùng Quang nhưng chờ đến ăn cơm, không thấy có người ngồi xuống mới kinh ngạc phát hiện trong nhà thật sự thiếu một người.
Không có ai nhắc tới Trương Sùng Quang, sợ Hoắc Tây đau lòng.
Thế nhưng lúc đang ăn cơm, quản gia đi tới, cầm một hộp quà trong tay.
“Ông chủ, đây là quà cậu Sùng Quang đưa tới!”
Hoắc Minh vội vàng đứng dậy: “Người đâu?”
Quản gia do dự: “Đồ đặt ở trước phòng bảo vệ, người đã đi rồi, chưa đi đến cống chính.”
Hoắc Minh lại từ từ ngồi xuống.
Ông chỉ cười nhẹ: “Có lòng! Đế đồ trong phòng sách đi!”
Quản gia gật đầu, xách đồ lên lầu hai.
Hoắc Minh nhìn Hoắc Tây: “Gần đây con không gặp thằng bé sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!