Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô ta nhìn bố Trương, giọng nói dịu dàng: Cháu đã quen Sùng Quang rất nhiều năm rồi! Nếu bác không ngại thì cháu mời bác ăn cơm.”

Bố Trương cũng đã trải qua đầy tình yêu nam nữ.

Ông ta nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ này thích con của mình.

Dù chỉ là người tàn phế, nhan sắc cũng không so được với vị kia của nhà họ Hoắc, nhưng cô ta tôn trọng ông ta!

Hơn nữa, có thể lấy được điều béo bở từ người thích Sùng Quang chứ.

Bổ Trương bước đến đường cùng, cũng không giữ thể diện nữa, trực tiếp nói: “Cháu có thể cho bác bao nhiêu?”

Thấm Thanh Liên lấy một trăm ngàn ra từ ví da.

“Một chút tiền ấy, bác cứ cầm tiêu trước đi!”

Bổ Trương mặt mày hớn hở, đã rất lâu ông ta khồng có nhiều tiền như vậy rồi, ông ta ước lượng tiền cười: “Bác thấy Sùng Quang đúng là có mắt như mù, không thấy được điểm tốt của cháu! Cháu yên tâm, bác sẽ nói tốt cho cháu.”

Thẩm Thanh Liên cười nhẹ.

Cô ta đưa bố Trương qua ăn cơm, còn chuẩn bị nhẹ nhàng thoải mái cho người ở lại nhà của mình.

Cô ta nghĩ, chỉ cần bố Trương ở lại chỗ cô ta,

Trương Sùng Quang cuối cùng cũng sẽ thay đổi thái độ, biết được ai mới là người thật sự tốt với cậu.

Buổi tối, bố Trương mặc một chiếc quần đùi.

Ăn uống no nê.

Ông ta nằm trên ghế sofa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Sùng Quang à, là bố đây! Bây giờ bố đang ở nhà của Tiếu Thấm! Bố nói chứ Tiếu Thấm này không tệ, cũng yêu con tha thiết! Con suy nghĩ kỹ đi, Tiểu Thấm mới là người phụ nữ phù hợp với con, con nhóc kia của nhà họ Hoắc cực kỳ lạnh lùng, sao làm vợ của con được?”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “ông đến tìm Hoắc Tây rồi à?”

“Con nhóc kia suýt nữa thì đâm chết bố rồi!”

Trương Sùng Quang im lặng mấy giây, giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn: “Tốt nhất ông đừng đến tìm cô ấy nữa! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”

Cậu cúp điện thoại.

Bổ Trương alo vào điện thoại mấy lần.

Sau đó, ông ta tức giận đến mức ném điện thoại!

Thấm Thanh Liên hơi thất vọng, xem ra Trương Sùng Quang cũng không quan tâm gì đến bố mình, chút tiền này của cò ta đã mất trắng rồi.

Cô ta muốn mời bố Trương rời đi.

Nhưng vừa bắt đầu cô ta đã tính sai rồi, mời thần dễ tiễn thần mới khó.

Bố Trương cười khà.

Ông ta cười đến lộ hàm răng đen vàng, nhổ bỏ cây tăm trong miệng: “Tiểu Thẩm, không phải cháu rất hiếu thảo sao, sao bây giờ lại muốn đuổi bác của cháu đi chứ! Bác thấy chỗ này của cháu rất vắng vẻ, chân cháu lại không tiện, bác ở đây cũng tiện chăm sóc cháu!”

Ông ta đã nhìn ra, Sùng Quang không có hứng thú với người phụ nữ này.

Dù cô ta là người tàn phế, nhưng cô ta lại có tiền lại chăm sóc da non thịt mềm.

Đã rất lâu ông ta không chạm vào phụ nữ xinh đẹp rồi.

Trên người Thẩm Thanh Liên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mỏng đến xuyên thấu, rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông!

Ông ta kéo nhẹ một cái, Thẩm Thanh Liên đã ngồi trên đùi ông ta, giữa ông ta và cơ thể trắng nõn của cô ta chỉ cách nhau một lớp quần.

Thấm Thanh Liên hét lên: “ông muốn làm gì?”

Người đàn ông thở hổn hển: “Tất nhiên là thương cháu rồi! ôi, phù sa không chảy ruộng

ngoài, Sùng Quang không thích cháu thì bác thương cháu! Bác không kém hơn Sùng Quang, những năm này bác luôn thương yêu phụ nữ mà.”

Thẩm Thanh Liên cố hết sức giãy dụa.

Nhưng sao cô ta có thế chống cự được một người đàn ông phát dục?

Chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô ta bị xé rách, sau đó cô ta trực tiếp bị người đàn ông chiếm lấy…

Khi làm vợ chồng với Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng chưa từng phát sinh quan hệ.

Cô ta vẫn là lần đầu tiên, lại bị một người đàn ông thô lỗ như thế này đùa bỡn không chút thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement