Trương Sùng Quang gần như cố chấp một cách bệnh hoạn đối với mối quan hệ này.
Hoắc Tây đối xử với cậu không tốt như trước nữa, có hơi lạnh nhạt, rõ ràng cậu không hài lòng, nhưng vẫn nhất quyết muốn sống chung với nhau như thế này.
Một thời gian dài, bọn họ như những người xa lạ sống cùng nhau, thỉnh thoảng ăn ngủ cùng nhau nhưng thực sự rất ít khi nói chuyện với nhau.
Thường vào ban đêm, Hoắc Tây tỉnh lại, cô sẽ thấy Trương Sùng Quang đang chống tay và lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt cậu mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua.
“Không ngủ được à?”
Hoắc Tây ngồi dậy, trước khi đi ngủ cậu đã đòi hỏi hai lần, cô không còn sức đi tắm và thay quần áo nên mặc tạm chiếc áo sơ mi đen của cậu vào, nó rộng thùng thình khoác trên người, tạo một cảm giác mong manh, mỹ miều.
Hiếm khi cô nguyện ý nói chuyện với cậu.
Trương Sùng Quang vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ ừ bằng giọng mũi.
‘Vi chuyện của Thẩm Thanh Liên?”
Hoắc Tây làm trong ngành luật, đương nhiên biết rõ diễn biến vụ án của Thấm Thanh Liên, người phụ nữ đó chắc chắn muốn hủy hoại Trương Sùng Quang, cô suy nghĩ một lúc: “Anh có muốn giúp không?”
Trương Sùng Quang lắc đầu,nói không cần.
Cậu là một doanh nhân, cũng không tham gia chính trị, nhiều nhất là mang tiếng xấu.
Hoắc Tây cũng không hỏi nữa.
Cô nằm xuống, quay lưng về phía anh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc một cơ thể ấm nóng dán sát vào lưng cô.
“Hoắc Tây, em vẫn còn quan tâm đến anh đúng không?”
Trương Sùng Quang gần như dán sát vào lỗ tai cô, cô cảm thấy hơi nóng nóng, nhột nhột.
Hoắc Tây biết rõ anh không dễ gì cho cô ngủ tiếp nữa.
Vì thế cô chỉ đơn giản quay người lại trong vòng tay anh.
Khi ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau, cô theo bản năng cụp mắt xuống, nhưng Trương Sùng Quang không cho phép điều đó xảy ra. Tay cậu đặt trên eo cô rồi siết chặt, âm thanh phát ra từ cổ họng có chút nghẹn ngào: “Hoắc
Tây, em có thể nói chuyện với anh một chút được không? Đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau. Bây giờ đã đến lúc đó rồi.”
Chỉ khi màn đêm buông xuống, cô mới có thể buông lỏng cảnh giác.
Không bóng gió như thường lệ.
Khuôn mặt Hoắc Tây áp vào gối, tóc xõa xuống trên khuôn mặt trắng nõn, Trương Sùng Quang đưa tay gạt đi những sợi tóc dính trên mặt cô.
Giọng nói của Hoắc Tây vang lên một cách nhẹ nhàng: “Em tưởng anh chỉ muốn làm như vậy thòi.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên tối đen.
Cậu nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống hôn cô: “Sao có thể như vậy chứ! Hơn nữa, anh thích chăm sóc cho em hơn, Hoắc Tây…Chúng ta làm lành đi, được không Hoắc Tây?”
Giọng nói của Hoắc Tây có chút khàn khàn: “Em vẫn còn nhớ rất rõ lúc anh đánh em.”
Khi lời nói này vang lên, âm thanh giống như phát ra từ mũi, không có một chút mềm mại nào.
Trương Sùng Quang không nói gì.
Cậu ôm cô vào lòng và hỏn lên chóp mũi
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!