“Để cháu đi rót!” Trương Sùng Quang nói nhỏ.
Lập tức, cậu đến phòng khách rót một ly nước ấm tới, khom gối ở bên giường: “Chú Hoắc, uống nước đi ạ!”
Hoắc Minh mở to mắt.
Ông nhìn người con trai trẻ tuổi bên giường, trông đẹp trai như vậy, lại có tiền đồ như vậy.
Sau một lúc lâu, ông cúi đầu hỏi: “Cháu gọi chú là gì?” Cánh mũi Trương Sùng Quang khẽ run.
Cậu nhìn chằm chằm người trên giường thật lâu, đột nhiên run giọng nói: “Chú vẫn muốn cháu làm con trai chú sao?”
Hoắc Minh nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, nở nụ cười: “Không muốn thì sao? Tự tay nuôi lớn, chẳng lẽ lại tặng cho người khác? Làm bố mẹ không có đạo lý đó!"
Ông đánh cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà.
Nhưng trong lòng ông lại rất hối hận.
Mặc dù ông đang giấu điều gì đó, nhưng Trương Sùng Quang hiểu, cậu cũng không đề cập tới tờ giấy kia, chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán Hoắc Minh, giọng nói khàn khàn: “Bố, uống chút nước đi.”
Hoắc Minh khẽ nhúc nhích.
Rõ ràng ông đã nghe thấy, ông cũng không phải say tới mức không biết gì.
Ông nuốt nước bọt, cuối cùng cười lớn: “Tiểu tử con, có phải muốn kết hôn rồi không, đến đây làm phiền chú à! Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe cháu gọi như vậy.”
Trương Sùng Quang mơ hồ ừm một tiếng.
Một lúc sau cậu lại nói: “Không phải vì Hoắc Tây.”
Vậy là vì cái gì, bởi vì người đàn ông này nuôi dưỡng cậu, dạy dỗ cậu. Lúc còn nhỏ, cậu lại cảm thấy áp lực, muốn rời khỏi cái nhà này. Không phải không thích, mà là cảm thấy không xứng.
Cậu cũng không thể tin được, người đàn ông xuất thân ưu việt như vậy, lại coi mình là con ruột, cậu thà tin rằng mình chỉ là một kho máu.
Nhưng một năm một năm trôi qua,
Cậu ở nước ngoài, cũng nhớ nhà, ngoài nhớ Hoắc Tây cậu cũng nhớ người đàn ông này.
Cậu nhớ những ngày ở bên ông ấy.
Buổi tối trong thư phòng, người đàn ông này sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị bữa ăn khuya cho Tiểu Sùng Quang.
Khi cậu mắc lỗi, ông ấy sẽ kiên trì sửa lỗi cho cậu. Hồi cấp 3 cậu đứng đầu toàn khu vực.
Người đàn ông này đi xem cậu lĩnh thưởng, thậm chí còn đặt cúp trong thư phòng, gặp ai cũng nói đây là Sùng Quang nhà chúng tôi đạt được đó, rất lợi hại.
Sau khi Doãn Tư tiếp quản Hoắc thị, Trương Sùng Quang mới cảm giác được.
Người đàn ông không gì là không làm được này, cũng sẽ già đi.
Bề ngoài ông ấy vẫn anh tuấn, nhưng không còn trẻ nữa, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi cậu vào dịp năm mới: “Sùng Quang, năm nay có về đón năm mới không?”
Trương Sùng Quang nằm xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ nằm trên giường của Hoắc Minh và Ôn Noãn, cậu luôn cảm thấy mình khác với những đứa con khác, nhưng bây giờ cậu nằm trên giường, khế gọi một tiếng bố.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!