Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang mỉm cười: "Được! Đi ăn với eml"

Bờ sông về đêm tràn ngập ánh đèn, ven đường có rất nhiều nhà hàng âm nhạc, bầu không khí rất tốt.

Hoắc Tây năm tay Trương Sùng Quang.

Cô lẩm bẩm: "Em thích nơi này! Trương Sùng Quang, sau này mỗi năm chúng †a đều tới đây ở một tuần có được không?"

Trương Sùng Quang mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng hơn cả màn đêm. Sao lại không được! Kỳ thực những nơi có Hoắc Tây mới là nhà.

Cậu đưa cô đi ăn tại một nhà hàng Nhật chính tông, ăn xong lại đến quán cà phê ngồi một lúc.

Thực tế, sau khi đoàn tụ, bọn họ hiếm khi nói đến cuộc sống những năm qua. Lần đầu tiên Hoắc Tây có hứng thú hỏi thăm. Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng trả lời.

Cô nghịch xiên nướng, nói chút chuyện lý thú, chỉ là không nói gì về Thẩm Thanh Liên, trông có vẻ như vẫn còn để tâm.

Trương Sùng Quang nhìn cô mãi.

Cậu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Hoắc Tây, có lẽ là vì cô quá ưu tú, cũng không có quá nhiều phiền não nên ngoài vấn đề nguyên tắc, ở cùng cô sẽ không có thêm gánh nặng gì.

Cậu lại nghĩ đến Hoắc Minh và Ôn Noãn.

Cậu nghĩ, cậu và Hoắc Tây có thể trở thành một đôi vợ chồng như thế.

nái cả đời!

Hai người chơi đùa đến tận nửa đêm mới về. Trong bầu không khí tốt đẹp như vậy, Hoắc Tây cho là ít nhiều cậu muốn làm chút gì đó, nhưng cậu đè cô lên giường hôn cả buổi mà thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tây không khỏi mở mắt, hơi hé đôi môi đỏ mọng.

Giọng cũng khàn khàn.

“Trương Sùng Quang, sao vậy?”

Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi của cô: "Về thành phố B rồi làm tiếp!"

Hoắc Tây xoay người tựa vào ngực cậu, ngón tay mảnh khảnh khế gãi mũi cậu: "Thật sự không nhìn ra anh còn rất kén chọn chỗ đấy!"

Cậu cười khẽ: “Anh cũng không nhìn ra, nhu cầu của em mạnh thế nhỉ?”

Giọng cậu đột nhiên trầm xuống: "Có phải đêm nào cũng muốn không? Một ngày không bị anh làm thì không ngủ được? Hoắc Tây, nói cho anh biết, làm chuyện đó với anh có thoải mái không?”

Hoắc Tây xoay người xuống.

Cô nằm ngửa, vẻ mặt vô cảm nhìn lên trần nhà: "Trương Sùng Quang, em nghĩ chúng ta vẫn nên đi ngủ đi!"

Cậu đúng là đồ lưu manh!

Nhưng người đàn ông bị khơi mào hứng thú xấu xa hiển nhiên không muốn buông tha cho cô. Cậu lại kéo cô vào lòng, cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Em nói rồi anh sẽ cho em ngủ!”

Hoắc Tây cắn môi nhìn cậu: "Em nói muốn, vậy sao anh không hành động?"

Trương Sùng Quang sửng sốt.

Cậu muốn qua loa cho qua chuyện, nhưng vấn đề này thực sự tổn hại đến lòng tự trọng của đàn ông!

Hoắc Tây cũng không có mặt mũi mà cầu xin.

Cô tựa cằm vào vai cậu, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng hỏi: “Dạo này anh mệt lắm phải không?”

Cô cảm thấy cậu cũng muốn, chỉ là cố hết sức kìm nén bản thân. Cô mạnh dạn khẳng định.

Trương Sùng Quang hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu khó lường: "Hoäc Tây, em có biết mình đang làm gì không?”

Tất nhiên là Hoắc Tây biết.

Cô muốn nhìn dáng vẻ cậu mất tự chủ, ai bảo cậu hay bắt nạt cô làm gì.

Hơn nữa, cô rất muốn cậu ôm cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement