Thư ký biết cô đang có tâm sự, nhanh chóng đi ra ngoài để cô yên tĩnh.
Hoắc Tây thực sự bị chấn động.
Trương Sùng Quang thắt ống dẫn tinh rồi!
Cô nhớ lại đêm đó cách đây một tuần, cậu nói lực bất tòng tâm rồi đi công tác ở thành phố H. Cô đi theo nhưng cậu cũng dùng cách khác chứ không thực sự làm, xem ra chính những ngày này.
Chờ cậu bình phục, mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường.
Hoắc Tây không khỏi nghĩ, nếu cô không hỏi, có phải cô sẽ không bao giờ biết bọn họ không thể có con hay không!
Cô có xúc động muốn gọi điện thoại và hỏi cậu.
Nhưng suy cho cùng vẫn là người trưởng thành, loại chuyện này từng bị người khác gây xích mích thì vẫn nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Vào buổi tối, Hoắc Tây không lên tinh thần nổi.
Cô thậm chí còn không muốn về nhà, tuỳ tiện lái xe vào phố xá đông đúc, đỗ xe xong thì xuống xe tùy ý đi dạo xung quanh. Trương Sùng Quang gọi điện cho cô hai cuộc, hỏi khi nào cô về nhà ăn tối.
Dưới ánh đèn neon, Hoắc Tây trả lời điện thoại của cậu.
Ánh đèn phản chiếu khuôn mặt cô như thể được phủ một lớp kính đêm.
Rất mềm mại.
Cô biết tối nay Trương Sùng Quang nhất định đã nấu một bữa thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị quà, chỉ là cô không muốn về nhà. Cô nghe cậu nói rất
nhiều lời, dịu dàng đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: "Trương Sùng Quang, Thẩm Thanh Liên tới gặp eml"
“Cô ta tìm em làm gì?”
Bên kia, Trương Sùng Quang khẽ nhíu mày. Cậu cho rằng Thẩm Thanh Liên muốn tới chỗ Hoắc Tây gây chuyện: “Việc này anh sẽ xử lý.”
Hoắc Tây lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cô ấy chỉ đến nói cho em biết một việc!” Hai đầu dây điện thoại có một khoảng im lặng ngắn ngủi. Một lúc sau, Hoắc Tây mới tiếp tục: "Cô ấy nói... anh thắt ống dẫn tỉnh rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!