Trương Sùng Quang cúp máy.
Cậu yên lặng nhìn Hoắc Tây, cậu đang rất đau buồn, người đàn ông sinh ra cậu đã mất, cậu cảm giác không nói nên lời.
Cậu cảm thấy đây chính là quả báo nhưng sao trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Sau này sẽ không còn ai trên đời này chung máu mủ với cậu nữa. Một hồi lâu, cậu mới khẽ ừ một tiếng.
Không đợi Hoắc Tây hỏi, cậu giữ chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tây à, em đi với anh được không?”
Không phải vì đưa tiên người đàn ông đó, mà là cậu muốn Hoắc Tây đi theo cậu. ”
Hoắc Tây gật đầu: “Được! Em đi với anh!
Bố Trương sống ở một thành phố khác, cách đây 300 km, Trương Sùng Quang định lại xe đến đó.
Lúc lên xe, Hoắc Tây khế hỏi: “Nếu không để em lái cho nhé? Em thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.”
“Anh không sao!” Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu thắt dây an toàn, ngồi im lặng mấy giây mới khởi động xe. Ba tiếng sau, xe đến thành phố W.
Trương Sùng Quang ký tên, hai giờ sau cậu nhận được một hũ màu trắng nhỏ chứa tro cốt của một người bên trong.
Hoắc Tây chờ cậu ở bên ngoài. Thấy cậu ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn mang về thành phố sao?”
Trương Sùng Quang lắc đầu, giọng cậu trầm thấp: “Ông ấy chưa hết hình phạt, để ông ấy ở lại thành phố W thôi.”
Hoắc Tây không hiểu lắm.
Cậu lại dắt cô đến bờ sông của thành phố W, Trương Sùng Quang mở cái nắp hũ nhỏ, nhẹ nhàng đổ một nắm tro cốt kia xuống nước.
Một lát sau, bụi xám trắng kia bay đi, chìm xuống dưới đáy. Kết thúc tất cả... Hoắc Tây nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Anh còn hận ông ấy sao?”
Trương Sùng Quang không trả lời, chỉ nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây.
Mặt cậu sát vào chân của cô, vùi vào trong đó, thật lâu vẫn không nói gì.
Hoắc Tây không làm phiền cậu.
Cô nhìn xa xăm, trong lòng không khỏi nghĩ rằng có lẽ bóng ma tuổi thơ phải điều trị suốt đời, dù cho bây giờ Trương Sùng Quang có tài sản hàng trăm tỉ, nhưng sợ rằng sự việc năm đó sẽ ở mãi trong lòng cậu suốt đời.
Họ ở lại bên bờ sông khoảng chừng nửa tiếng rồi quay trở lại.
Trương Sùng Quang lái xe về thành phố B, đã 8 giờ tối, cậu không có xuống xe mà nhẹ nhàng nói: “Em vào nhà trước đi.”
Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn cậu.
Giọng Trương Sùng Quang dịu dàng hơn: “Anh ra ngoài một chút! Anh sẽ trở về trước 10 giờ.”
Hoắc Tây đoán được cậu sẽ đi đâu. Cô gật đầu: “Được, anh hãy về sớm một chút!”