Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang nhìn thấy chiếc áo sơ mi kia, lòng cũng hơi run sợ. Cậu mãi không trả lời.

Hoắc Tây hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào vết màu đỏ nhạt đã phai, cuối cùng không hỏi thêm nữa chỉ nhẹ nhàng nói: “Nó dơ rồi! Bỏ thôi!”

“Được!” Trương Sùng Quang hơi mỉm cười.

Hoắc Tây nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác, tiếp tục làm chuyện khác, giống như chủ đề vừa mới nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng chú ý.

Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.

Một hồi lâu, cậu tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi đi! Em mang thai cũng đừng bận rộn quái”

Hoắc Tây không giãy dụa, để cậu tuỳ ý ôm vào phòng ngủ.

Cậu đặt cô lên giường, dường như là muốn hôn cô, thế nhưng rốt cuộc cũng không có hôn xuống.

Hoắc Tây nhìn thẳng vào cậu.

Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô, giọng khàn khàn: “Ngủ sớm một chút!”

“Anh thì sao?”

“Anh còn có chút việc!”

Lúc lâu sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Gần đây anh rất bận sắp xếp chuyện trước hôn lễ sao?

Trương Sùng Quang không trả lời, vẫn sờ vào sợi tóc của cô. Hoắc Tây nhẹ nói: “Anh bận gì thì làm đi!”

Cô kéo chăn ra nằm vào, sau đó mặt quay về hướng bên kia giường: “Trương Sùng Quang, anh tắt đèn đi, có chút chói mắt.”

Trương Sùng Quang nghiêng người qua tắt đèn. Cậu nhìn gò má của cô, gọi cô: “Hoắc Tây” Hoắc Tây ừ nhẹ.

Sau một hồi im lặng, Trương Sùng Quang chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi phòng ngủ.

Phòng ngủ tối om, Hoắc Tây mở to mắt. Cô không ngủ được, cô đếm từng phút từng giây để trôi qua đêm này, Trương

Sùng Quang ở trong phòng sách hút bao nhiêu thuốc lá, cô ở trên giường mở to mắt đếm bấy nhiêu giây...

Khi trời tờ mờ sáng cô mới thiếp đi, nhưng sau khi tỉnh dậy, cậu đã không có ở đây.

Hoắc Tây ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Cô có thể ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng, cũng có thể ngửi thấy mùi máu †anh của tối hôm qua.

Đó là quá khứ của Trương Sùng Quang, có lẽ cũng là tương lai.

Hoắc Tây không cảm xúc cầm điện thoại, bấm số của cậu, điện thoại vang lên tâm ba mươi giây mới được nhận, giọng Trương Sùng Quang hết sức dịu dàng: “Em dậy rồi sao?”

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh đến công ty sớm như vậy sao?”

Bên kia chậm rãi nói: “Không hẳn! Không phải em có hẹn với người khác bàn chuyện làm ăn sao?... Nhớ ăn bữa sáng! Anh cúp máy trước.”

Hoắc Tây im lặng cúp máy.

Tay nhẹ nhàng buông xuống, cô ngơ ngác hơn nửa ngày, chờ đến khi cô phản ứng lại, dưới mặt đều là nước mắt, chạm vào nước mắt lạnh buốt.

Trước khi Hoắc Tây gọi điện thoại cho Lâm Tòng, cô thật sự do dự. Cô biết ý đồ của Lâm Tòng. Nhưng cô vẫn tiếp tục, bởi vì cô để ý và không thể nào chấp nhận được.

Khi Lâm Tòng nhận điện thoại, dường như biết cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Em đoán ra được rồi sao?”

Nói xong, anh ta cười rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement