Nửa năm sau, Hoäc Tây không bay nữa, cô ở lại Anh Quốc.
Chỉ là tìm không thấy người.
Trương Sùng Quang có việc trong nước, cậu trở lại thành phố B xử lý việc công ty, khi chuẩn bị bay sang Anh Quốc, Hoắc Tây đã mang thai được tám tháng rưỡi.
Trước hôm bay đêm, cậu ở trong căn hộ kia của Hoắc Tây.
Vốn dĩ không ngủ được, hơn nửa năm qua, Trương Sùng Quang chỉ có thể ngủ khoảng chừng ba tiếng mỗi ngày.
Uống thuốc ngủ đều vô dụng.
Cậu ngồi trên giường, cạnh giường đặt một chiếc hộp, là áo cưới lúc trước gia đình chọn cho cô.
Hôn lễ của bọn họ không huỷ bỏ.
Ngày hôm đó, Trương Sùng Quang gấp gáp bay từ nước ngoài về, một mình câu đứng trong nhà thờ hoàn thành hôn lễ của bọn họ. Khi chim bồ câu trắng bay đến, cậu ngẩng đầu lên, rơi nước mắt.
Hoắc Tây...
Cậu không biết cô ở đâu, cậu đã lâu không được nghe cô nói chuyện.
Thậm chí cậu không biết, cậu truy tìm thật lâu, mong một ngày có thể gặp được cô, nhưng cô lại rời đi dứt khoát đến thế, không cần cậu nữa, đến cả nhà cũng không cần!
Trương Sùng Quang khẽ vuốt ve áo cưới.
Cậu nhớ cô, dường như cũng chuyển thành oán giận, đến cả lời giải thích cô cũng không nghe mà đã rời đi.
Bây giờ cô có tốt hay không, còn con như thế nào?
Có phải cô dự định cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu không?
Điện thoại di động trong túi áo vang lên, Trương Sùng Quang không muốn nhận, thế nhưng khi điện thoại kia tiếp tục vang lên không ngừng, giống như cậu không nhận sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhận.
Người bên kia do dự hồi lâu, mới nói: “Ông Trương, tôi là nhân viên công tác của kho máu xxI... Một tuần trước, cô Hoắc chuyển tất cả máu trong kho máu, vận chuyển hàng không đến Anh Quốc.”
Chuyển tất cả máu trong kho máu sao?
Trương Sùng Quang giống như là bị điên, cậu hỏi chuyển đến chỗ nào của Anh Quốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!