Trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu hư hư.
Cơ thể nhỏ bé rụt lại, cái đuôi quay một vòng khiến người ta yêu thích.
Hoắc Miên Miên trở mình, cánh tay đặt thẳng lên người của Tiểu Quang, nó chỉ kêu khe khẽ chứ không phản kháng... Cuối cùng Hoắc Tây đưa tay ra vuốt nhẹ lên bên ngoài của cô bé.
Buổi tối, Miên Miên thức dậy.
Cô bé mặc một chiếc váy ngủ hoa nhỏ màu trắng, cơ thể nhỏ xinh, cái đầu thì †o to.
Cô bé dụi mắt ngồi dậy.
Bốn bề có vẻ xa lạ, cô bé có chút hoảng sợ nhưng bên cạnh có chú chó nhỏ kêu lên.
Miên Miên ôm nó vào trong chăn. Ấm áp.
Hoắc Tây đang đọc sách ở phòng khách, nghe thấy âm thanh thì đi vào, Miên Miên í ới gọi mẹ, nhưng vẫn cứ ôm lấy Tiểu Quang không buông.
Hoắc Tây hôn cô bé dịu dàng nói: "Bé ngoan phải uống thuốc rồi."
Miên Miên nhớ đến thuốc đắng, khuôn miệng liền xệ xuống.
Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn
Cô bé ôm chú chó: "Tiểu Quang cũng uống."
Hoắc Tây kiên nhẫn nói: "Tiểu Quang là chó con không phải uống thuốc." "Vậy nó mà ốm thì phải làm sao?"
Hoắc Tây đang không biết trả lời thế nào, thì Bạch Khởi đã mang thuốc đi vào, và còn có cả ly nước cam, là loại nước mà Miên Miên thích uống nhất.
Bạch Khởi ngồi bên giường, bế cả cô nhóc đang ôm chú chó ngồi lên chân.
Miên Miên ôm lấy cậu ta dựa vào lòng uống thuốc.
Bạch Khởi dỗ dành vài câu lại nhìn sang Hoắc Tây, cậu ta nói rất nhẹ nhàng: “Không phải rất ngoan sao?”
Hoắc Tây cũng cười: "Nó khá nghe lời cậu."
Mới nói xong thì ở cửa có thêm một người.
Ngước mắt lên nhìn, thế nào mà lại là Trương Sùng Quang, có lẽ từ trước đến nay anh vào đây không cần báo trước, hôm nay cũng đi vào như vậy, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Đã thân thiết lại càng thân thiết hơn.
Nụ cười dịu dàng giống nhau đó tựa như một đôi vợ chồng yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!