Trương Sùng Quang khẽ cười nói ra một câu, ánh mắt nhìn Hoắc Tây, nhưng giọng điệu lại có chút thờ ơ.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Hoắc Tây cũng không biết nên nói gì.
Miên Miên rất vui vẻ: “Mẹ cũng không ăn cà rốt sao? Nhưng mẹ nói với con, cái gì mẹ cũng ăn cải”
Trương Sùng Quang nghe con gái nói, nâng mắt nhìn Hoắc Tây, rất tự nhiên mà tiếp lời:” Ồ, mẹ cái gì cũng ăn sao?”
Anh như thể nhớ lại gì đó vậy: “Đúng, cái gì cũng ăn!”
Rõ ràng là anh đang trêu chọc, Hoắc Tây xiên một miếng cà rốt, hung hăng căn lấy.
Trương Sùng Quang khẽ cười nhẹ.
Rõ ràng khẩu vị anh không tốt, đa phần đều là hai người họ ăn, bản thân anh theo bản năng muốn rút điếu thuốc nhưng cuối cùng lo ngại có Miên Miên, nên vẫn không châm thuốc.
Tám giờ tối, trong nhà có hai người làm đến.
Ba người, anh và Hoắc Tây đều có công việc, ít nhiều cũng cần người làm lo liệu việc nhà.
Lúc Miên Miên tắm rửa, Trương Sùng Quang tiện tay cũng tắm cho chú chó nhỏ, rồi sấy khô.
Anh mặc bộ đồ ngủ liền người cho Miên Miên, ôm cô bé vào phòng ngủ chính. Đứa nhỏ còn nhỏ, anh quyết định để cô bé ngủ cùng bọn họ.
Miên Miên lăn lộn trên giường lớn, cô bé không lạ chỗ chút nào, giống như Trương Sùng Quang trời sinh đã là bố cô bé vậy.
Cô bé ôm chó con, muốn ngủ cùng. Trương Sùng Quang không chấp nhận được ba người một chó.
Anh dỗ cả nửa ngày, cô nhóc cuối cùng cũng đồng ý để Tiểu Quang nằm ở ổ chó, lại còn là màu hồng nữa, có chú chó đốm nhỏ nằm bên trong rất đáng yêu.
Miên Miên rất thích thú, cái mũi nhỏ thở ra cũng nóng hầm hập.
Trương Sùng Quang ôm cô bé, cảm thấy gầy hơn rồi, nhưng vẫn có cảm giác mũm mm.
Miên Miên nằm trong chăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!