Bình thường da mặt Hoắc Tây dày như thế, vẫn không chịu nối, gương mặt của cô đỏ lên, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.
“Anh mới phẫu thuật, đừng có làm bậy!”
Trương Sùng Quang khẽ cười.
Cậu nhẹ nhàng giữ lấy vòng eo của cô, khiêu vũ với cô, cũng không định nhảy nghiêm túc gì đó, chỉ ôm lấy cô.
Cả người cô chậm rãi ngã vào trong ngực cậu.
Hoắc Tây không có phản kháng, có lẽ trong đêm này, cô cũng không còn sức lực phản kháng.
Cằm của cô dựa vào vai của cậu.
Trương Sùng Quang sẽ thỉnh thoảng hôn cô, ngậm môi cô mấy giây rồi buông ra… Cậu ôm khoảng chừng nửa tiếng, cậu dừng lại, giọng nói khàn khàn.
“Anh từng nói rằng em mặc chiếc váy này rất
xinh đẹp.”
ở trong mắt Trương Sùng Quang, Hoắc Tây rất xinh đẹp, đẹp đến mức giống như một đám lửa.
Rực cháy, có thế dễ dàng thiêu đốt cậu.
Nói xong câu đó, cậu đã không thế nhẫn nhịn nữa, cậu làm phẫu thuật nên không thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng cậu thích xem dáng vẻ lún sâu của cô.
Trong phòng khách, Hoắc Tây bị loay hoay đến mức thân thể trở thành một vũng nước.
Cô lại không thể la lên, chỉ cách Miên Miên một cánh cửa.
Khi trời tờ mờ sáng, cô không nhịn được cắn vào vai của cậu, giọng khàn kèm tiếng khóc bên trong: “Đủ rồi mà!”
Trương Sùng Quang ngẩng đầu lên.
Sợi tóc rủ xuống, ấm ướt mồ hôi, ánh mắt hấp dẫn.
Cậu nhìn chằm chằm vào dáng vẻ không chịu nối của cô, khẽ lấm bấm: “Em còn dám bỏ chạy nữa không?”
Hoắc Tây mắng cậu biến thái, cậu không những không tức giận, vẫn rất vui vẻ.
Có phải cậu biến thái nên cô cũng không
dám bỏ chạy nữa không?
Có lẽ chuyện tối hôm qua khiến cậu rất hài lòng, hiếm khi thấy cậu bình thường vào sáng sớm.
Khi Hoắc Tây tỉnh lại, chỉ mình cô nằm trên chiếc giường lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!