Hoắc Tây hơi sửng sốt.
Thái độ của Trương Sùng Quang là chuyện mà cô không ngờ tới, cô cũng không cho rằng mới ngủ một đêm mà có thể khiến tính tình cậu thay đối nhiều như thế.
chân thành như vậy.
Hoắc Tây không thể từ chối được đề nghị này, hoặc nên nói là, cô cũng muốn cho Miên Miên một gia đình đầy đủ.
Huống chi sau này còn có thêm một đứa bé nữa.
Hồi lâu sau, Hoắc Tây khẽ “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu, đôi mắt ánh lên một lớp lệ mỏng.
Trương Sùng Quang thấy đuôi mắt ửng đỏ của cô thì quay sang liếm hôn lên nước mắt của cô: “Đừng khóc! Hoắc Tây, đừng khóc!”
“Tôi không có khóc!”
Hoắc Tây mạnh miệng rồi lại kéo chăn che kín đầu, không muốn để cho cậu thấy trò hề… Cô khó chịu, cũng chỉ có chính cô mới biết được sự thỏa hiệp của mình lúc này có bao nhiêu không cam tâm.
Có lẽ, đây chính là cái giá cô phải trả khi
thương cậu lúc còn quá nhỏ!
Trương Sùng Quang lớn lên cùng cô, hiểu cô rất rõ, sao có thế không biết tâm trạng của cô vào lúc này.
Cậu cũng không ép buộc cô, chỉ chậm rãi ôm lấy cô và cả chăn bông!
Tay cậu từ từ siết chặt lại, ôm trọn cả người cô vào lòng… Phải đến giờ khắc này, cậu mới có thế thật sự cảm nhận được cô đã trở lại, nằm trong lòng cậu, đồng ý sống cùng với cậu.
“Hoắc Tây, em về rồi!” Cậu khẽ nói.
Cổ họng Hoắc Tây như nghẹn lại, sự khó chịu trong lòng càng thêm nặng nề, cô muốn lên tiếng, nhưng một chữ cũng không thế thốt được.
Trương Sùng Quang cũng không quan tâm cô có trả lời hay không.
Cậu chỉ ôm chặt cô vào lòng, thật chặt… Dưới tầng truyền đến âm thanh vui vẻ của Miên Miên, chắc là đang chơi với cún con, cô bé rất hoạt bát, thoạt nhìn không giống như bị bệnh chút nào.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vạch chăn ra đế gương mặt Hoắc Tây lộ ra một chút.
Mái tóc dài của cô xốc xếch, chóp mũi hồng hồng.
Trông như vừa khóc.
Giọng Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Em đã nuôi con bé rất tốt! Nó rất đáng yêu.”
Cậu nhớ ban đầu cậu không muốn có con, cậu từng nghĩ đến chuyện sẽ nhận con nuôi hoặc là sẽ nuôi nấng Hoắc Tây như trẻ con đều được. Thế nhưng hôm nay Miên Miên lớn từng này làm cậu cảm thây, nếu được lựa chọn lại thì sẽ giữ Miên Miên.
Mối liên kết với máu mủ, trước đây cậu hoàn toàn không hiếu.
Sau khi có được rồi thì hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Cả buổi sáng, Trương Sùng Quang đều ở bên cạnh Hoắc Táy, một mặt là sự vui sướng khi mất đi rồi tìm lại được, mặt khác là cậu cũng tự biết tối qua mình quá mạnh bạo… Nên cậu rất vui lòng ở bên cạnh Hoắc Tây.
Cậu nói rất nhiều, sau đó thì Hoắc Tây ngủ mất.
Lúc thức dậy thì đã đến giờ cơm trưa.
Trương Sùng Quang bước vào gọi Hoắc Tây đi ăn cơm, cô ngồi dậy rồi dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài… Cô đế ý thấy cậu ở nhà cũng ăn mặt rất trang trọng.
“Anh không đến công ty à?”
Trương Sùng Quang nhìn sơ quần áo mình
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!