Một phút sau, Hoắc Doãn Tư nhận được tin nhắn. Trong đó là một cái địa chỉ thuộc một thành phố nhỏ bên cạnh thành phố B, đồng thời còn có một phần tài liệu về quá trình trưởng thành và quan hệ xã hội của An Nhiên.
Cuối cùng là một tấm ảnh chụp chung của An Nhiên và một người đàn ông gầy gò.
Trông người nọ ước chừng hai mươi ba, sắc mặt hơi tái, ánh mắt mang theo vẻ ưu buồn.
À, thì ra là tên bạn trai bị bệnh!
Cô ấy bán vòng tay cậu đưa cho tám trăm ngàn để chữa bệnh cho người nọ, Hoắc Doãn Tư cậu đây trong lòng cô ấy còn không bằng không khí.
Những sự quan tâm, những ngày chung sống, với cô ấy mà nói chẳng qua chỉ là một màn diễn.
Hoắc Doãn Tư xuất thân cao quý, trước giờ đều không xem phụ nữ ra gì, thế mà lần đầu rung động lại bị người ta đùa giỡn như thế, người cao ngạo như cậu sao có thể chịu được?
Cậu lẳng lặng ngồi trong phòng khách.
Điện thoại di động bị ném sang một bên, còn cái vòng tay thì bị cậu ném vào thùng rác.
Cậu nghĩ, cậu sẽ không bao giờ đi tìm cô ấy nữa.
Nhưng tốt nhất là cô ấy đừng để cậu bắt gặp, nếu không cậu sẽ không bỏ qua dễ dàng...
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên: “Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư giương mắt lên nhìn, là bố cậu — Hoắc Minh, thế nên nhẹ giọng gọi: “Bố!”
Hoắc Minh cười nhạt, bước vào.
Ông ngồi đối diện, chăm chú nhìn vẻ mặt khó coi của con trai mình, cười nói: “Lần trước không phải đòi dọn ra ngoài ở sao, sao mấy hôm nay lại cứ chạy về nhà?”
Hoắc Doãn Tư tỉnh bơ: “Bố không muốn con về à?”
Hoắc Minh vỗ vỗ ống quần, thờ ơ nói: “Bố sợ con không kiếm được vợ thôi! Cái cô thư ký trong công ty lần trước đâu, nghe lão Triệu bảo con có hứng thú với người ta, sao nào, bị con dọa chạy rồi?”
Hoắc Doãn Tư không muốn nói về chuyện này.
Cậu dựa vào ghế salon, tiện tay lật tạp chí: “Không hợp, không muốn tiếp tục.”
“À thế à!”
Hoắc Minh có hơi thất vọng, lúc đó ông nghe lão Triệu kể sống động như thật, còn tưởng rằng sắp nghe tin tốt từ Doãn Tư chứ, xem ra là vô vọng rồi!
Đáng tiếc mà, con trai ông có điều kiện tốt như vậy mà lại lãng phí tuổi xuân.