Trước khi ngủ, Hoắc Tây cứ nghĩ, tối nay sẽ không chạy thoát được.
Bình thường cô khó tính nhưng cô cũng muốn có thai sớm một chút, vì vậy sau khi Miên Miên đi ngủ, cô chủ động dịch qua khẽ ôm lấy Trương Sùng Quang từ phía sau.
“A???”
Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn còn đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, nhưng tay thì lại không nghiêm túc.
Hoắc Tây im lặng thừa nhận, cũng không cự tuyệt. Cô chỉ hy vọng tối nay không phải dài dòng như vậy.
Nhưng Trương Sùng Quang sờ một lúc, lại rút tay về, Hoắc Tay vùi mặt vào lưng anh, thấp giọng nói: “Sao vậy, mệt sao?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Có hơi mệt!”
Hoắc Tây im lặng muốn dời về bên kia giường, nhưng mới chuyển động đã bị anh kéo lại.
Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Đi đâu?”
“Ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm đến bệnh viện.”
Trương Sùng Quang không để cô đi, anh cầm tay cô, để cô ôm lấy eo mình, chất giọng khàn khàn của anh trong đêm khuya vô cùng dịu dàng: “Nói chuyện với anh một lúc.”
“Muộn như vậy còn nói gì?”
Trương Sùng Quang lật người lại, ánh mắt sáng rực, anh nhìn cô.
Giữa bọn họ hiếm khi hòa bình.
Không cãi nhau, cũng không có chuyện phiền lòng, thậm chí còn có bảo bối đáng yêu nằm bên cạnh, là đứa con của hai bọn họ.
Trương Sùng Quang khế chạm mặt cô, tùy ý nói chuyện với cô: “Nghe nói dạo này em dưỡng bệnh quen rồi, thích ôm Tiểu Quang lên giường ngủ.”
Hoắc Tây ngụy biện: “Là tự nó lên.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó khẽ cười, nói theo: “Đúng! Là nó tự mình lên, muốn ngủ với eml”
Vừa nói, lại lật người đè cô. Cũng không phải thực sự muốn thế nào, chí là hôn rồi vuốt ve, gần gũi với cô.
Hoắc Tây để mặc anh hôn, qua một lúc, cô thấp giọng nói: “Không phải nói mệt sao?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Thân thể anh ở trên người cô, cúi đầu hôn môi cô: “Hoắc Tây, anh không nỡ!”
Bọn họ đều muốn mau chóng có đứa nhỏ.
Nhưng, thân thể cô không thoải mái, Trương Sùng Quang muốn để cô nghỉ ngơi.
Huống chỉ, chuyện vợ chồng, anh cũng không muốn một mình mình vui vẻ, còn Hoäc Tây lại không được thoải mái.
Nghĩ đến đây, anh bất giác lại bận lòng. Anh thấp giọng hỏi: “Thật ra, chỉ một chút thôi cũng không thoải mái sao?”
Hoäc Tây ngây người chốc lát mới hiểu ý anh, gương mặt cô ửng hồng, sau đó ôm lấy cổ anh khẽ cắn môi anh: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Trương Sùng Quang biết, cô cũng thoải mái.
Có lẽ nói mấy chuyện gần gũi quá lâu, nhưng lại lo lắng cho cô, không dám làm gì thật, chỉ hôn rồi vuốt ve cũng đủ rồi.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn được mấy ngày rồi, nhưng tối nay dường như mới chậm rãi phá băng, Hoắc Tây cũng nguyện ý nói chuyện với anh, tâm trạng Trương Sùng Quang rất tốt, tốt đến mức cảm giác không thỏa mãn về mặt sinh lý kia gần như có thể bỏ qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!