Nhưng ngay lúc này, anh thật sự rung động.
Sự rung động của Trương tổng, đến quá đột ngột, sợ rằng một đứa trẻ Bố tuổi cũng không ngăn lại nổi.
Chiếc xe màu đen đắt tiền, châm chậm dừng lại.
Hoắc Tây giúp anh bế Miên Miên xuống xe, Trương Sùng Quang đi phía trước, Hoäắc Tây đi theo phía sau kéo kéo chiếc khăn Dior... Bốn đêm đúng là hơi lạnh.
Bọn họ không ở nhà ăn cơm, người làm cũng được rảnh rỗi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lúc này vô cùng ân cần: “Bà chủ, có muốn uống gì không ạ?”
Hoắc Tây lắc đầu, đang tính nói, thì Trương Sùng Quang đã lên tiếng: “Không cần!”
Anh nói thêm: “Mười giờ chuẩn bị bữa đêm là được!” Người làm mỉm cười nói vâng. Cô ta nhìn Miên Miên, không kìm lòng nổi nói: “Cô chủ nhỏ ngủ ngoan quá.”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn, con bé thật sự rất thích món đồ chơi hôm nay anh mua, ngủ rồi mà vẫn cầm không buông!
Anh nhẹ tay nhẹ chân bế Miên Miên lên lầu. Chú chó đốm Tiểu Quang, không biết từ đâu xông ra, sủa gâu gâu.
Hoắc Tây ôm nó lên, nhẹ giọng vỗ về nó, Trương Sùng Quang vừa ởi lên lâu vừa nói: “Em bây giờ có vẻ rất thương con chó đó.”
Hoắc Tây nghe ra anh là có ý khác.
Nhưng cô cũng lười đi tính toán với anh, lúc đầu anh đặt tên con chó là Tiểu Quang, thì đã đủ chó rồi.
Tâm trạng của Trương Sùng Quang rõ ràng rất tốt. Anh bật đèn suốt quãng đường lên lầu, nhưng khi vào phòng ngủ thì chỉ bật mỗi đèn ngủ, đặt Miên Miên xuống, xong rồi nhẹ nhàng cởi giày nhỏ và áo khoác
cho con bé, để con bé có thể thoải mái nằm ngủ trong chăn.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên trở nên vô cùng đáng yêu.
Trương Sùng Quang cúi đầu thơm cô bé, lòng anh thì yêu thương Miên Miên, còn cơ thể thì muốn làm chút chuyện với mẹ con bé.
Hoắc Tây ôm Tiểu Quang đi vào.
Tiểu Quang muốn nhảy lên giường, Hoắc Tây sờ đầu nó: “Tối nay ngủ ở ổ
nhỏ. Đôi mắt cún của Tiểu Quang, ngập tràn sự thất vọng.
Nhưng khi Hoắc Tây đem thả nó xuống cái ổ màu hường của mình, thì nó vẫn rất nghe lời, nằm yên ở đấy không động đậy.
Bộ lông của nó, vừa bóng vừa mượt.
Hoắc Tây không kìm lòng không đậu vuốt vuốt, Trương Sùng Quang đứng phía sau thấy dáng vẻ yêu thích Tiểu Quang của cô, trong lòng trở nên mềm mại, trước khi cô đứng lên, anh từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm vào hõm cổ cô nhỏ giọng nói: “Nó rất nghe lời của em.”
Không đợi Hoắc Tây trả lời, anh lại nhẹ giọng nói tiếp.
“Anh cũng có thể nghe lời em! Hoắc Tây, em muốn anh như nào cũng được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!