An Nhiên:....
“Vào đi! Ngài ấy đang ngủ rồi!”
An Nhiên chỉ có thể theo vào, nơi này xa hoa sang trọng giống y như trong tưởng tượng của cô, thế nhưng vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn với một tỉa mùi hương cơ thể của đàn ông.
Là mùi hương của Hoắc Doãn Tư.
Mùi hương kia thực sự khiến cô ngửi thấy mà muốn khóc.
An Nhiên rất mất tự nhiên, thư ký Nghiêm đưa tiền cho cô xong rồi khẽ hỏi: “Em không muốn đi xem Tổng Giám đốc Hoắc một cái sao? Nếu chị không nhìn sai, em cũng thích Tổng Giám đốc Hoắc đúng chứ, mặc dù không còn tình cảm nhưng tình nghĩa vẫn còn đó mà. Tổng Giám đốc Hoắc đối xử với em không tệ, ít nhất thì chị chưa từng thấy ngài ấy quan tâm tới cô gái nào như em!”
Thư ký Nghiêm nói vô cùng tha thiết.
Khiến An Nhiên cảm thấy mình mà không đi xem một cái thì không phải là người mà là loài cầm thú vong ân phụ nghĩa.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào. Hoắc Doãn Tư đang ngủ.
Nhưng quả thật nhìn cậu rất không thoải mái, gương mặt tuấn tú hiện lên màu hồng nhạt, rất gợi cảm.
An Nhiên rất hiếm khi có thể nhìn cậu như vậy.
Cậu rất đẹp trai, nhưng bình thường cô không dám nhìn, bởi vì chỉ cần đối diện với ánh mắt của cậu là chân cô mềm nhữn.
Mà lúc này, cô lại có được cơ hội ấy.
Cô không kìm lòng được nửa quỳ xuống sàn, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ trên gối trắng của cậu... Đẹp trai thế này, cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm trắng cũng đủ hoàn hảo rồi.
An Nhiên vẫn nhớ rõ bản thân mình là ai.
Trên người cô lúc này thậm chí còn đang mặc chiếc áo phông trắng của quán đồ ăn sáng.
Cô cảm thấy mình và cậu giống như hoàng tử và cô bé Lọ Lem vậy, tất cả những gì xảy ra giữa cậu và cô đều là do cô trộm được mà có, qua nửa đêm là chúng sẽ biến mất.
Trong phòng ngủ rộng rãi im lặng không tiếng động.
Cô không kìm lòng nổi mà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu, cô nhớ rõ nơi này mềm mại thế nào, nóng bỏng ra sao, lại xâm chiếm cô đáng ghét thế nào.
Thế nhưng, cô vẫn thích cậu.