Cậu đã nói là sẽ không bắt nạt cô nữa.
Vẻ mặt Hoắc doãn Tư dịu dàng hơn một chút, nói chuyện giống y như đang lừa gạt: “Vậy em hôn tôi một cái, hôn một cái sẽ không bắt em ăn cà rốt nữa, ngày nào em cũng hôn tôi, tôi sẽ cho em ăn món khác.”
Tinh thần của An Nhiên bị cậu thúc giục tới đơ luôn.
Cậu... Có phải có ý kia không?
Từ góc nhìn của cô, Hoắc Doãn Tư chính là kiểu cậu chủ cao quý, tác phong nhẹ nhàng, căn bản sẽ không nói ra những lời không biết xấu hổ như thế này, thế nhưng cậu lại nói trôi chảy đến vậy, không lẽ cậu đã từng có nhiều kinh nghiệm về chuyện này sao?
Hoắc Doãn Tư lại như thể đi giày trong bụng cô.
Cậu cười khẽ một cái: “Tôi chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên.”
An Nhiên không tiện hỏi lại, thế nhưng vốn dĩ Hoắc Doãn Tư không hề có ý định buông tha cho cô, thẳng tay kéo cô ngồi lên đùi mình... Sau một hồi cọ xát, biểu cảm của cả hai người đều có chút không kiềm chế nổi.
Cô gục đầu lên vai cậu: “Anh vẫn còn chưa ăn xong.”
“Muốn ăn cái khác cơ.”
Cậu thản nhiên dứt lời, sau đó liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô. Dịu dàng hôn một lúc lâu, giọng cậu bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Nhắm mắt lại, ôm tôi.”
Cơ thể An Nhiên không kiềm chế được mà run rẩy.
Mặc dù cô và cậu đã xảy ra quan hệ, nhưng tình hình lúc ấy khá lộn xộn, nói nghiêm túc thì hai người họ thực ra chưa từng yêu đương, chỉ cứ mập mờ mông lung như vậy đến tận bây giờ rồi đi thẳng tới bước tiếp xúc thân thể.
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Cô nhắm mắt lại, Hoắc Doãn Tư vừa hôn vừa liếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn vì động tình thì thầm sát bên tai cô: “Sáng nay tôi vẫn chưa được nhìn rõ em,
cho tôi nhìn lại được không?”
“Không được!”
An Nhiên siết chặt chiếc áo sơ mi màu xám trên người, khe khế cầu xin.
Đèn ở đây rất sáng, soi rõ cho hai người, vốn dĩ không thể che giấu được gì cả, thà cô năm trên giường cho cậu đòi hỏi một hồi, cho dù có đau đớn thì cũng không tới mức ngại ngùng như bây giờ.
Thế nhưng cô làm sao có thể đọ được với cậu.
Cô không chỉ đơn giản là người phụ nữ đầu tiên của Tổng Giám đốc Hoắc, Hoäc Doãn Tư, mà tính cách của cậu còn kiêu ngạo như vậy, ngay cả ở độ tuổi nhiệt huyết tràn trề nhất này mà cũng không xem loại phim kia.
Cậu không có hứng thú khám phá cơ thể của phụ nữ.
Thế nhưng cậu chỉ muốn nhìn của An Nhiên.
Vì vậy, trong tiếng rên rỉ của cô, cậu vẫn có thể lừa gạt cô để đạt được mục đích của mình.
Trong căn phòng xa hoa, tình cảm tràn lên không thể kiềm chế.
An Nhiên ôm cổ cậu, nhỏ giọng cầu xin cậu xem xong nhanh một chút, cô sợ thư ký Nghiêm tiến vào, hình như thư ký Nghiêm có thẻ phòng, nếu chị mà nhìn thấy thì đời này cô không cần ra ngoài nữa.
Cô càng sợ hãi, Hoắc Doãn Tư lại càng cảm thấy thú vị.
Cậu không có thói hư tật xấu gì trên mặt tâm lý, nhưng cậu chắc chắn rằng mình thích bắt nạt cô.
Đồ ăn trên bàn bị gạt sang một bên, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nằm trên chiếc khăn trải bàn màu xanh thẫm.
Hoắc Doãn Tư dịu dàng hôn cô.
Cậu cúi đầu an ủi cô: “Đừng sợ! Tôi chỉ nhìn thôi.”
An Nhiên bật khóc, cậu thật biến thái, thế nhưng cho dù cậu có biến thái cô cũng vẫn thích... Cô cảm thấy bản thân mình rất không có cố gắng, sau đó, trong tình cảnh khiến cô càng không thể chịu nổi hơn nữa, cô chỉ có thể bật khóc nức nở: “Tôi không muốn ở bên anh nữa! Hoắc Doãn Tư tên khốn nạn nhà anh! Đồ
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!