Nhà họ Hoắc cao quý như vậy, mà cô lại là một đứa con riêng thân phận thấp kém... Sao có thể đứng bên cạnh cậu? Cô biết rõ mục đích của mẹ Tân Bá Lai khi làm những việc này, chính là muốn cô phải từ bỏ.
Nhà họ Tân nhận nuôi cô.
Thế nhưng, trong số họ chẳng ai có một kết cục tốt đẹp, đương nhiên thù hận lẫn nhau.
An Nhiên nở một nụ cười rất nhẹ, cô nghẹn ngào hỏi: “Rút cuộc thì bà muốn thế nào?”
Người đàn bà nói đầy quái gở: “Mày chia tay với thăng họ Hoắc kia, quay lại với Bá Lai, sinh cho nhà họ Tân bọn tao một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp.”
“Tôi không làm được!” “Tôi không thích anh ta!”
Người đàn bà kia thật sự không ngờ người từ trước đến nay vẫn luôn ngậm bồ hòn làm ngọt như An Nhiên lại dám chống đối lại mình.
Giọng bà ta trở nên cay nghiệt: “Không gả cho Bá Lai, chẳng lẽ mày còn muốn gả vào nhà họ Hoắc làm con dâu trưởng hả? Tao nói cho mày biết này An Nhiên, nhà họ Tân chúng tao không chê bai vứt bỏ mày đã là nhờ người mẹ đã chết của mày tích đức ở dưới kia mới có được!”
Bà ta lại chửi mắng rất lâu.
Cuối cùng bỏ lại một câu: “Nếu mày dám lên máy bay cùng cậu ta, tới thành phố B là xuất thân của mày sẽ bị công khai, tất cả mọi người đều sẽ biết con dâu tương lai của nhà họ Hoắc có một người mẹ là gái nhảy, còn là con hoang của nhà họ Tư.”
Người đàn bà vừa nói vừa cười phá lên, cực kỳ vui vẻ.
Trong mắt bà ta, An Nhiên ăn cháo đá bát, bà ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi. Nếu không phải gần đây sức khỏe của Bá Lai không tốt, sao bà ta có thể đồng ý cho đứa con quý giá của mình cưới về loại hàng như vậy? Thật sự quá hời cho cô ta!
An Nhiên đờ đẫn nghe.
Hồi lâu sau, cô mới lặp lại một lần nữa: “Tôi sẽ không gả cho Tân Bá Lai.”
Người đàn bà kia đang định lên cơn, An Nhiên lại cụp mắt: “Nhưng tôi sẽ rời khỏi Hoắc Doãn Tư!”
Người đàn bà nghĩ lại, cũng coi như hài lòng, bà ta lại nói thêm một câu: “Nhưng số tiền sau này mày kiếm ra được phải đưa cho tao!”
An Nhiên không trả lời.
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô nhẹ nhàng buông xuống, từ đầu tới cuối cô vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt.
Dường như An Nhiên đã trưởng thành trong nháy mắt.
Cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, lúc hoàn cảnh tồi tệ nhất, cô còn phải làm bốn công việc một ngày, mệt tới mức mỗi giây mỗi phút đều gần như chết đi, nhưng những nỗi đau đó chẳng là gì so với những gì cô đang phải trải qua lúc này.
Cô đã được thấy những gì tốt đẹp nhất, sau khi cô có được Hoắc Vân Tư, ông trời lại trêu đùa cô một lần nữa.
Ông trời nói, cô không xứng!
An Nhiên ngửa đầu, nở một nụ cười rất nhẹ, cười tới mức nụ cười như méo xệch đi.
Cô rất hận, nhưng cô lại không thể hận nổi người đã sinh ra cô, người đó đã đủ khốn khổ rồi.
Cô cũng không thể hận người đàn ông họ Tư kia, bởi vì người đàn ông đó vốn dĩ không hề biết đến sự tồn tại của cô, cô hận ông ta thì có ý nghĩa gì đâu?
An Nhiên vốn chỉ có hai bàn tay trắng.
Bất ngờ, cô có được Hoắc Doãn Tư, thế nhưng giây phút này, cô lại quay về với hai bàn tay trắng.
Cô thậm chí còn không biết mình nên làm gì, làm thế nào, cô phải nói thế nào với cậu, cô phải nói thế nào... Cậu mới có thể chấp nhận được, mới có thể hận cô ít đi một chút, mới có thể hồi phục sớm hơn một chút.
Hoắc Doãn Tư, rất xin lỗi!
Rất xin lỗi!
An Nhiên che mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, cô nhỏ giọng khóc, không cho bản thân mình được phát ra âm thanh.
Nhưng cô không thể khóc quá lâu.
Bởi vì những thứ này không thuộc về cô, cô phải rời đi, phải rời khỏi Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên, mày không thể trở thành người anh ấy yêu, vậy thì trở thành người anh ấy hận đi!
Hận mày, dù sao vẫn tốt hơn luôn luôn nhớ nhung mày. Nhớ nhung một người, so với hận một người, đau khổ hơn rất nhiều!
Sự thù hận cuối cùng rồi sẽ tan biến, nhưng nhớ nhung một người, có lẽ cũng sẽ giống mẹ của cô, cuối cùng không có được một kết quả tốt...
An Nhiên đi vào phòng thay đồ như một cái xác không hồn. Cô mở vali hành lý, bên trong là những đồ mà cậu đã mua cho cô, còn có cả chiếc đồng hồ kim cương Patek Philippe mà cậu hay đeo, một chiếc đã trị giá hai mươi triệu tệ.
An Nhiên cầm chiếc đồng hồ kia lên.
Cô lau nó thật kỹ, không ngừng nói xin lỗi, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đồng hồ.
Cô cầm chiếc đồng hồ đáng giá nhất kia đi.
Cô để lại một tờ giấy, cô nói, rất xin lỗi Hoắc Doãn Tư, tôi lại lừa anh! An Nhiên đặt bút viết xong chữ cuối cùng.
Cô lại nhìn khắp xung quanh.
Chỉ hai ngày hai đêm ngắn ngủi mà nơi này đã có rất nhiều kỷ niệm, đủ cho cô nhớ nhung cả đời, cũng đủ để nhận lấy cơn phẫn nộ sau đó của cậu!
Cô rời đi, lại giống như lần trước, không một lời từ biệt.