Sau vài phút ngắn ngủi mà tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng mặc xong quần áo, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn!”
Nhưng Hoắc Doãn Tư chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Cậu chỉnh lại cúc áo sơ mi, mở cửa ra trước mặt cô, thư ký Nghiêm đang đứng ngoài cửa.
Thấy cánh cửa mở, hình như chị còn thở phào nhẹ nhõm. “Tổng Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư bước ra khỏi phòng khách sạn, bỏ lại một câu: “Lập tức xuất phát, chuyển cuộc họp tới ba giờ chiều nay.”
Thư ký Nghiêm gật đầu.
Chị lại nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt vô cùng khó diễn tả.
Thư ký Nghiêm rất hiếm khi phạm lỗi sai trong công việc, lần này chính là một lần trong số đó, cấp trên đã vào thang máy đi xuống tầng, chị vẫn ở lại, thở dài một hơi, vào phòng.
Chị hỏi An Nhiên: “Sao em lại chọc Tổng Giám đốc Hoắc tức giận rồi? Tính tình ngài ấy hơi khó chiều, nhưng ngài ấy thật lòng thương em mà.”
Chị luôn cảm thấy An Nhiên có nỗi niềm gì đó khó nói. Không thì sao có thể như vậy?
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có khó gì cả, là tự em không thể hòa hợp với anh ấy thôi.”
Tay cô run rẩy, lấy chiếc đồng hồ kia ra khỏi túi áo.
Thực ra cô muốn giữ nó lại làm kỷ niệm, nhưng thứ này quý giá như vậy, cô nhìn về phía thư ký Nghiêm: “Cái này trả lại cho anh ấy, em mà giữ sợ anh ấy sẽ trả thù.”
Thư ký Nghiêm càng nhìn càng không hiểu nổi.
Cuối cùng, chị vẫn nhận lấy chiếc đồng hồ kia, thở dài: “Sau này nếu có gặp. khó khăn gì thì tới tìm chị.”
An Nhiên lại thấy mũi cay cay.
Cô ừ một tiếng, sau đó cũng chậm rãi đi ra ngoài, thế nhưng sau khi ra ngoài rồi cô lại không nhịn được mà quay đầu lại... Ngắm nhìn nơi cô đã sống những ngày ngọt ngào.
Cả đời này, cô sẽ không thể quên được cậu
An Nhiên rời khỏi khách sạn.
Cô không có nơi nào để đi, sau khi ra ngoài, một người đàn bà bất chợt bước. xuống từ một chiếc taxi màu xanh lam, nhìn thấy An Nhiên liền gọi một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!