Cảnh Thụy và mấy người kia đều ngơ ngác, chờ bọn họ lấy lại tinh thần, nhìn rõ người trong ngực Hoắc Doãn Tư là ai, Cảnh Thụy cười ha hả: “Là chị dâu nhỏ đến kiểm tra sao! Ha ha... Vừa rồi cũng chỉ đùa thôi!”
Nói xong, chính anh ta cũng thấy không hài hước.
Cô gái Lý Tư Khởi kia ngược lại cũng không tức giận, cô ta cầm một ly Cocktail nghiêng người im lặng quan sát An Nhiên.
Cô gái rất bình thường.
So với Doãn Tư cứ như chú thỏ con mềm mại vậy!
Cô ta cười nhạt.
Hoắc Doãn Tư không để ý đến bọn họ, anh ấy cúi đầu nhìn An Nhiên, bọn họ rất gần nhau như đang hôn vậy... Trên thực tế Hoắc Doãn Tư cũng nghĩ đến, nhưng cuối cùng anh ấy cũng chưa uống nhiều, vẫn còn lý trí.
Mũi anh ấy chạm vào cô ấy, thấp giọng hỏi: “Có đi không?”
“Không đi!”
Giọng An Nhiên cứ như con mèo con, rõ ràng là bị anh ấy bắt nạt rất nhiều rồi.
Hoắc Doãn Tư cười lạnh, anh ấy thả cô ấy ra lùi về phía sau hai bước, vừa lấy điếu thuốc ra khỏi túi áo, vừa buông thả đôi mắt liếc nhìn cô ấy.
Soạt một tiếng, ánh lửa sáng lên. Anh ấy cúi đầu hút thuốc, hít một hơi thật dài, chậm rãi nhả ra một làn khói. “Đây là cô tự tìm!”
Nói xong, anh ấy không để ý đến cô ấy nữa.”
Anh ấy đi thẳng về chỗ trước đó, Lý Tư Khởi quan tâm đưa cho anh ấy một ly 'Whiskey, Cảnh Thụy không sợ phiền nói lớn: “Cậu gọi chị dâu nhỏ đến chơi cùng đi?”
Hoắc Doãn Tư liếc anh ta một cái, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Cảnh Thụy vì việc làm ăn của nhà họ Cảnh mà ngậm miệng lại, anh ta bất lực cười nhìn An Nhiên.
“Chơi bài đi!”
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói, anh ấy vừa mở miệng ghế lô đã ồn ào trở lại, có thể thấy được trong vòng nhỏ này địa vị của anh ấy không giống những người khác. Dù đều là con nhà giàu đời thứ hai nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Nói là chơi với nhau, nhưng Hoắc Doãn Tư không giống bọn họ.
Hoắc Doãn Tư rất may mắn, tối nay thắng lớn. Vận may của cô gái bên cạnh lại không tốt nên hờn dỗi to gan đứng dậy, ôm cổ anh ấy nũng nịu: “Doãn Tư, anh nhường tôi chút đi.”
Môi đỏ căng mọng ghé sát vào gáy anh ấy, mập mờ không thể tả.
Hoắc Doãn Tư cũng không đẩy ra, anh ấy cũng không trả lời câu đùa của cô gái nhưng lại vỗ nhẹ vào vai cô ta.
Động tác nhỏ mang theo một chút cưng chiều.
An Nhiên đứng sát cửa, nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong ghế lô, cô ấy biết là Hoắc Doãn Tư cố ý, anh ấy muốn cô ấy thấy thế giới của anh ấy là như thế nào.
Dù biết rõ anh ấy cố ý, nhưng cô ấy vẫn không chịu được. Cô ấy quay người, tay run rẩy mở cửa.
Sau lưng vang lên giọng nói của Hoắc Doãn Tư: “Ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa! An Nhiên, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
An Nhiên không ngừng run rẩy, cô ấy rất muốn quay đầu lại, nói là anh ấy đừng đi theo người khác, đừng gần gũi với người khác.”
Nhưng cô ấy không dám!
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Như vậy mà cô cũng dám nói thích tôi, cũng dám nói cô xứng với tôi sao!”
Không phải như thết
Không phải!
Khóe mắt An Nhiên tràn ra nước mắt, sao Hoắc Doãn Tư có thể hiểu được, hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ của cô ấy không cho phép cô ấy được tự tin dũng cảm, không cho cô ấy sự can đảm để tranh giành.
Anh ấy biết rõ người con gái ở bên cạnh anh ấy rực rỡ lóa mắt đến mức nào.
Hoàn cảnh gia đình cũng tốt.
Mà cô ấy không có gì cả, cô ấy lấy gì đi tranh giành đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!