Cô không nói chuyện nữa, cố ý lạnh nhạt cậu, không muốn cho cậu bất kỳ ám chỉ mập mờ nào.
Quá khứ của bọn họ đã hỏng bét rồi.
Cô khác cậu, cậu trời sinh cái gì cũng có, mà cô bò ra khỏi vũng lầy rất khó khăn, cô vừa mới lên bờ, không muốn lại chơi trò chơi tình ái với cậu.
Có lẽ, giấc mơ trong lòng cô, đã vỡ rồi.
Hai nơi cách nhau rất gần, chẳng mấy chốc, xe của Hoắc Doãn Tư đã dừng dưới tòa nhà cao ốc, cậu cũng không xuống xe ngay, mà nhẹ giọng hỏi: “Mấy năm nay, em đã từng ghé qua thăm chưa? Có từng nhớ lại nơi này không?”
“Không!”
An Nhiên khẳng định: “Là Tổng Giám đốc Hoắc đã dạy tôi, làm người phải thực tế, một người xuất thân và có tiền án như tôi, không xứng với Tổng Giám đốc Hoắc, thay vì rơi vào đau khổ không bằng sớm ngày rút ra.”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhẹ cười.
Cậu nói nhỏ: “Khác rồi!”
Cậu bỗng nhiên ngước mắt lên, khóe mắt cậu dường như hơi đỏ, giọng nói cũng thoáng run rẩy: “Có phải vì Cố Vân Phàm nên em mới thay đổi không?”
An Nhiên mỉm cười, phong khinh vân đạm nói: “Do cuộc sống.”
Cô sợ cậu không rõ.
Cô dứt khoát giải thích: “Ví dụ như hôm nay tôi lấy đồ trang sức cho Tổng Giám đốc Cố, giám đốc thương hiệu tặng tôi một phần quà sinh nhật, tôi rất vui mừng nhận lấy, sau đó tôi đem đi bán lấy ba trăm nghìn tệ. Nếu là anh, Tổng Giám đốc Hoäc chắc chẳn sẽ rất coi thường hành vi nhỏ mọn này, nhưng đối với tôi, nó không quan trọng, tôi phải sinh tồn, nếu muốn sống sung sướng thì phải tự mình tranh thủ!”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào cô.
Cậu lạnh lùng nói: “Đi theo Cố Vân Phàm không phải có thể được nhiều hơn sao?”
Trong nháy mắt, An Nhiên muốn tát cho cậu một bạt tai, cậu thật sự khốn nạn.
Nhưng người có địa vị như cậu, cô không đắc tội nổi, cô cũng không dám đắc tội. Bởi vì cấp trên của cô, Cố Vân Phàm vẫn phải dựa vào nhà họ Hoắc ở thành
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!