An Nhiên sa vào trong đó, chỉ là khi Hoắc Doãn Tư muốn hôn cô, cô hồi phục tinh thần lại.
Đẩy mạnh anh ra.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, khuôn mặt cũng khó xử mà xoay sang một bên.
Hoắc Doãn Tư không ép buộc cô .
Anh vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô, lẩm bẩm: “Em rõ ràng có cảm giác! An Nhiên, mấy năm nay em từng có người khác chưa? Tôi..."
Không liên quan đến Tổng giám đốc Hoäc! An Nhiên vội vàng nói.
Cô nghĩ đến anh có Tôn Điềm, trong lòng lại dấy lên buồn nôn, không thể tiếp nhận nụ hôn vừa rồi của mình.
Cô hắng giọng một cái: “Tôi đón xe về nhà, anh giúp tôi sửa xe lại!”
An Nhiên đi rất nhanh.
Hoắc Doãn Tư đuổi theo, anh cầm áo khoác của cô từ phía sau nhẹ nhàng cài lại cho cô: “Chuyển qua đây được không? Chuyển đến đây, tôi sẽ chăm sóc em và Lâm Hi.”
An Nhiên là bị anh nửa ôm vào trong ngực.
Cô nghe thấy anh nói những lời dịu dàng mạch lạc này, hoảng hốt một trận, kỳ thật trọng điểm giữa bọn họ dường như có chút lệch hướng, bọn họ vẫn nói chính là yêu và hận, còn có tương lai của Lâm Hi.
Trên thực tế, chuyện tàn khốc hơn là -
Cô rời khỏi anh, đã sớm không chuẩn bị quay đầu lại.
Mà anh, nhiều năm sau cũng có Tôn Điềm, một đối tượng anh định kết hôn. An Nhiên không ngốc như vậy, hiện tại anh lệch đi là bởi vì Lâm Hi, có lẽ cũng có một chút tình cảm trong quá khứ, nhưng tóm lại bọn họ đều dự định buông tha đoạn tình cảm này.
Bây giờ anh vừa có bạn gái, vừa dây dưa với cô.
An Nhiên có chút ghê tởm.
Cô kéo cánh tay anh ra, rất lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Hoắc, đừng nói như vậy nữa!” Nói xong, cô cầm túi xách vội vàng rời đi.
Dưới lầu, xe của cô quả nhiên đã hỏng lốp.
An Nhiên không nhịn được đá hai cái, anh thật hỗn đản, ỷ vào có tiền có thế mà muốn làm gì thì làm.
An Nhiên về nhà.
Dì Lâm lo lắng, chờ ở dưới lầu, bóng dáng trong đêm đông gầy gò cô tịch. An Nhiên đi nhanh vài bước.
Dì Lâm thấy cô thì đi lên đón, nhìn trái nhìn phải: “Xe đâu?”
An Nhiên đứng yên ước chừng vài giây, mới thấp giọng nói: “Hư ở dưới lầu Hoắc Doãn Tư.”
Dì Lâm:...
Một lúc lâu sau cô lắp bắp nói: “Cái đó... dì cũng không phải cố ý giấu cô, là ngài Hoắc tự mình phát hiện ra, thật ra...”
An Nhiên nói: "Tôi không trách dì Lâm. Về nhà trước rồi nói sau.”
Dì Lâm thở dài một tiếng, nhưng trong lòng tóm lại có chút chột dạ.
Bà cầm năm mươi vạn của ngài Hoắc, An Nhiên biết thì chắc chắn sẽ không vui, mấy năm nay cô liều mạng như vậy đơn giản cũng chỉ là muốn chứng minh ly hôn đàn ông thì cô cũng có thể sống rất tốt, nhưng cô lại...
Hành lang, ánh đèn vàng nhạt.
An Nhiên nhẹ nhàng hỏi Lâm Hi, dì Lâm nói: “Dỗ ngủ rồi! Dì lo lắng con xuống lầu xem thửi”
An Nhiên gật đầu.
Cửa sổ trong nhà đều lắp đặt thiết bị an toàn, bình thường Lâm Hi cũng rất hiểu chuyện nghe lời.
Cô nói với dì Lâm chuyện của Hoắc Doãn Tư.
Dì Lâm đang móc chìa khóa ra mở cửa, nghe xong mắt già trừng lên: “Sao dì càng nghe càng thấy không đúng, ngài Hoắc đây là làm sao vậy, đây cũng không phải cách nuôi vợ con, đây là phương thức nuôi phụ nữ bên ngoài, còn không cho phép kết hôn... Sao anh ấy không lên trời?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!