Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ước chừng là anh thành thục hơn, hai cái chạm kia rất động lòng. An Nhiên quay mặt đi.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư thâm thúy: Cô rõ ràng có cảm giác đối với sự đụng chạm của anh.

Nhưng đây là cảm giác của người phụ nữ đối với cơ thể đàn ông, có lẽ cơ thể của cô cũng khát vọng anh, nhưng tình cảm thì sao, cô còn khát vọng tình cảm của anh sao?

Những thứ siêu thoát ra khỏi cơ thể, ở chỗ cô, còn gì nữa không?

Hoắc Doãn Tư đưa tay vuốt ve mặt cô, bình tĩnh hỏi: “An Nhiên, em còn yêu tôi không? Tôi muốn nghe sự thật.”

An Nhiên lắc đầu.

Mấy năm nay cô có nghĩ tới anh, tốt xấu đều nghĩ tới, nhưng yêu hay không yêu... Thật sự cách cô quá xa xôi.

Ngoài cửa sổ sắc trời hoàn toàn tối đen.

Trong phòng ngủ ánh sáng ấm áp vàng vọt, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh dịu dàng đi không ít.

Hoắc Doãn Tư không tức giận. Anh chỉ thì thầm: “Tôi biết rồi!”

Sau đó anh trở nên xa cách, đứng dậy, vươn tay về phía cô: “Dì Lâm hẳn là đã nấu cơm xong, đứng lên ăn cơm đi!”

An Nhiên cho rằng anh sẽ ở lại đây ăn cơm, thật không ngờ, sau khi Hoắc Doãn Tư ra ngoài thì mặc áo khoác, anh đi qua ôm Lâm Hi nhẹ nhàng nói: “Ba đi đây!"

Lâm Hi ôm cổ anh, rõ ràng là không nỡ.

Dì Lâm chạy tới: “Đến hơn nửa ngày rồi, sao không ăn cơm đã đi rồi?”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Đúng lúc có việc! Lần sau đi!”

Anh lại hôn nhẹ con trai: “Lần sau bố lại đến thăm conl” Nói xong, anh giao Lâm Hi cho An Nhiên, còn mình thay giày rồi rời đi.

Sau khi Hoắc Doãn Tư rời đi.

Lâm Hi ăn cơm cũng không ngon, dì Lâm múc canh cho An Nhiên nói thêm một câu: “Đã nói gì rồi, tôi thấy hình như ngài Hoắc rất bị đả kích.”

An Nhiên cúi đầu, chậm rãi uống canh.

Dì Lâm nhìn ra tâm tình cô không tốt, không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Không muốn miễn cưỡng bản thân thì đừng miễn cưỡng.”

An Nhiên cười yếu ớt.

Đêm khuya, cô nằm trên giường không ngủ được, Lâm Hi ấm áp ở bên cạnh.

Cô sợ xoay người đánh thức Lâm Hi, dứt khoát đứng dậy đến phòng khách rót một ly nước, nhưng khi trở về lại phát hiện chiếc Bentley màu trắng dưới lầu vẫn còn.

An Nhiên vén rèm cửa sổ, lẳng lặng nhìn.

Hoắc Doãn Tư dựa vào thân xe, áo khoác màu đen hòa làm một thể với đêm tối, anh ngửa đầu chậm rãi hút thuốc lá.

Anh vốn đẹp trai, một màn này lại càng rụt rè.

An Nhiên lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho anh.

Giọng nói của cô rất nhẹ: “Sao anh còn chưa đi?”

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư có chút khàn: “Em quan tâm tôi? Không phải em đã vạch rõ ranh giới với tôi rồi sao, không phải là không muốn có bất cứ thứ gì của tôi sao, thà chấp nhận Tổng giám đốc Cố, cũng không cần của tôi... Bây giờ còn quản tôi có đi hay không làm gì, xe tôi không cản đường thư ký An chứ, không cản đường thư ký An chứ?”

Anh nói rất nhiều, một mùi dấm chua.

Đặc biệt là ba chữ thư ký An, nói đến nghiến răng nghiến lợi.

An Nhiên cảm thấy anh ngây thơ!

Cô định cúp điện thoại, Hoắc Doãn Tư đột nhiên nói: “Em mặc thêm quần áo, có một tài liệu quên đưa cho em.”

An Nhiên muốn nói ngày mai lại lấy.

Nhưng Hoäc Doãn Tư nói ngày mai anh sẽ đi công tác!

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement